Truyền thụ trận pháp còn dễ hơn tưởng tượng rất nhiều, cuối cùng lấy ra một ít nguyên thạch và đan dược ra, để tất cả mọi người khôi phục đến trạng thái tốt nhất, chờ mệnh lệnh.
Bản thân Lý Vân Tiêu thì trở lại trong cơ thể, lấy ra một ít nguyên thạch chậm rãi hấp thu, đồng thời còn nói chút chuyện phiếm với Viên Cao Hàn. Hắn trọng sinh mười lăm năm, đối với một ít biến hóa của cường giả đỉnh phong trên đại lục vẫn không được rõ ràng, lập tức từ trong miệng Viên Cao Hàn moi ra không ít tin tức.
Viên Cao Hàn đối với các loại tân bí cũng không giấu diếm, không biết không nói, biết gì nói nấy không lừa gạt, hơn nữa trong lòng cũng hết sức kỳ quái, nói chuyện với Lý Vân Tiêu giống như nói chuyện với bằng hữu cũ vậy, hoàn toàn không có ngăn cách tuổi tác, tu vị cùng với thân phận địa vị. Đồng thời khiến hắn khiếp sợ chính là tốc độ hấp thu nguyên lực của Lý Vân Tiêu, từng khối lấy ra đều là nguyên thạch trung phẩm, trong tay quét một cái liền hóa thành một đống bột phấn không còn chút nguyên thạch.
Nguyên thạch trắng bóng thật giống như từng khối thịt mỡ lớn, bị bàn tay hắn từng ngụm nuốt mất.
Lý Vân Tiêu chỉ là rỗi rãnh đến nhàm chán nên mới tu luyện thôi. Nếu không ngàn vạn khối nguyên thạch bị nuốt ngay lập tức sẽ khiến hắn chấn kinh đến rớt cả căm. Nhưng mặc dù như bây giờ vẫn khiến Viên Cao Hàn khiếp sợ không thôi, những bột phấn nguyên thạch rơi trên mặt đất, thần thức hắn khẽ đảo qua liền có thể cảm giác được nguyên khí trong đó cơ hồ không còn thừa lại chút nào cả!
Loại tốc độ hấp thụ nguyên lực này khiến sắc mặt hắn thay đổi, trầm giọng nói:
- Ngươi, ngươi dùng cách này, vậy mà có thể hấp sạch một viên nguyên thạch trong thời gian ngắn như vậy?
Lý Vân Tiêu vừa hấp một khối nguyên thạch được một nửa, ngạc nhiên sửng sốt một chút, cười nói:
- Cái này cần gì biện pháp sao? Không phải là hút vào trong kinh mạch, chạy chu thiên, sau đó quay về đan điền sao?
Viên Cao Hàn nhíu mày lại, nhìn chằm chằm vào tay phải Lý Vân Tiêu, chậm rãi nói:
- Loại phương pháp này của ngươi, tựa hồ cực kỳ giống một loại thuật tu luyện!
Lý Vân Tiêu nội tâm nhảy dựng, cẩn thận thăm dò nói:
- Thuật tu luyện gì?
Viên Cao Hàn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hai mắt Lý Vân Tiêu một hồi, nhưng đối phương lại cực kỳ thanh tịnh, không có một chút rung động. Nội tâm của hắn nao nao, nếu như thiếu niên này dưới ánh mắt hồn thể bát trọng của mình còn có thể giả bộ vậy thì thật là thiên cổ yêu nghiệt rồi, xem ra thật sự hắn không biết, có lẽ là do mình nghĩ nhiều. Lúc này mới mở miệng nói:
- Tạo Hóa Nhất Khí Quyết!
- Haha, ha ha, sao thế được!
Lý Vân Tiêu cười khan thoáng một phát, lập tức vẻ mặt phong khinh vân đạm, nói:
- Thuật tu luyện này ta cũng có nghe qua, nghe nói phương pháp tu luyện này tốc độ hấp thu nguyên khí nhanh gấp mấy lần võ giả bình thường, nhưng sớm đã thất truyền rồi.
Viên Cao Hàn liếm lấy môi dưới, tựa hồ cực kỳ hâm mộ công pháp này, nói:
- Thất truyền thì không đến mức. Công pháp đã sớm bị Phá Quân Võ Đế Cô Phi Dương tu luyện, mười lăm năm trước sau khi Cổ Phi Dương vẫn lạc, ít nhất mấy tên đệ tử của hắn vẫn nắm giữ loại tu luyện chi pháp này!
Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên một tia hào quang, cười nói:
- Loại công pháp này nếu đã lợi hại như vậy, Cổ Phi Dương kia cũng đã chết mục xác rồi, Thánh Vực các ngươi chẳng lẻ không động tâm tư với mấy đồ đệ hắn sao?
Viên Cao Hàn sắc mặt biến hóa, trong mắt xẹt qua tinh mang khó có thể phát giác, nghiêm mặt nói:
- Hừ! Lam Tuyết Thánh Thành chính là thánh địa mà võ giả thiên hạ ủng hộ, hội tụ chính khí thiên hạ, phạt gian trừ ác, phù chính dương thiện, há có thể làm ra loại chuyện tiểu nhân như ngươi nói được chứ?
Lý Vân Tiêu mặt đầy hắc tuyến, lộ ra vẻ xem thường không chút che dấu, hừ lạnh nói:
- Lời vừa rồi, ngươi dám đảm bảo không? Chỉ cần nói chữ "dám", ta liền nhớ trong lòng, tin tưởng ngươi.
Viên Cao Hàn mặt mo hơi đỏ lên, xấu hổ và giận dữ nói:
- Hừ! Tiểu hài tử biết cái gì!
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn ba đại tinh ở xa xa, ánh mắt dần dần ngưng tụ, nói:
- Nhanh, chuẩn bị sẵn sàng đi!
Lý Vân Tiêu cũng lập tức nhìn lại, ba ngôi sao Phong Lang, Ngọc Phu, Đại Khuyển đột nhiên trở nên sáng hơn bình thường rất nhiều.
Tinh lực màu vàng nhạt như ánh nến càng ngày càng sáng, từ góc độ của bọn hắn nhìn lại, hai tinh Phong Lang và Ngọc Phu đã hoàn toàn biến mất sau Đại Khuyết, tam tinh hội tụ một đường, tựa hồ ẩn chứa quy tắc nào đó, năng lượng tràng cường đại lan ra, ở bốn phía đều mờ mịt ra tinh quang, dần dần khuếch tán.
Sau đó một đạo tinh chỉ từ trong Phong Lang tinh ở xa nhất phóng xa, kết nối với Ngọc Phu, Đại Khuyết, thành một đầu thẳng tắp mà xuống, mục tiêu đúng là phiến phế tích mà Lý Vân Tiêu đang đứng.
- Vận dụng Chu Thiên Tinh Đấu, võ chi cực trí, bố trí xuống phong ấn thời gian bực này, đó là tồn tại thế nào a!
Mà ngay cả Lý Vân Tiêu lúc này cũng sinh ra một loại tâm tình nhìn lên, phảng phất ở trên võ đạo cực trí, đỉnh phong cửu thiên, thấy được một đại môn lập lòe ánh sáng đang chậm rãi mở ra với hắn
Đám tinh quang cường đại kia vượt qua tinh vực mà đến, phảng phất xuyên thẳng qua tầng tầng thời không, đại biểu sức mạnh to lớn trong vũ trụ, thế giới chi chung cực!
Lý Vân Tiêu và Viên Cao Hàn dưới sự cường đại của đám tinh quang kia đều cám thấy rung động, đều cảm thấy bản thân cực kỳ không có ý nghĩa, chỉ như hạt bụi giữa Thiên Địa, hạt gạo trong Thương Hải mịt mù.
Ở dưới tinh quang kia, thân ảnh hai người bị chiếu sáng bừng..., bóng dáng kéo ra thật dài, chiếu vào trên phế tích vô biên kia, giống như đêm tối vô tận toàn bộ đều dung nhập vào trong bóng dáng gầy gò của bọn hắn vậy!
"Ầm ầm! "
Đạo tinh quang kia lúc muốn rơi vào Thái Cổ chi địa tựa hồ bị lực lượng gì đó ngăn chặn, đánh vào trên hư vô, tách ra, một mảnh đêm tối trở nên giống như ban ngày, khiến hai mắt đau nhức.
Vào thời khắc này, hai mắt Lý Vân Tiêu lập tức hóa thành Huyết Nguyệt cong cong, khiến tinh quang chi lực kia bị vặn vẹo ra, giảm bớt trùng kích đối với thân thể.
Mà Viên Cao Hàn càng không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, hắn tu luyện vốn chính là Tinh Quang Luyện Hồn Thuật, thần quyết vận chuyển xuống, tinh quang chi kia như trăm sông tưới tiêu, hợp lại nhập biển cả, bổ sung cho thân thể hắn, khiến hắn cảm thấy thoải mái dị thường.
Lý Vân Tiêu cảm thấy tâm tình vui sướng của Viên Cao Hàn, khẽ nhíu mày, tâm pháp Tinh Quang Luyện Hồn Thuật từng chút hiện lên trong đầu "phu hồn giả, thuần nhi vô tạp, vị chi chân, hạo kiếp trường tồn, vị chi nhất. Thiên đắc nhất dĩ nhật nguyệt tinh thần... ".
Trong cơ thể bay lên một loại cảm giác kỳ dị, giống như tinh quang trút xuống kia không những không mang đến tổn thương, mà còn là một loại thuốc bổ tốt nhất vậy, thân thể hắn dâng lên vẻ khát vọng, khát vọng hấp thu lấy mỹ thực kia.
Trong nháy mắt này, hai mắt Lý Vân Tiêu khôi phục lại bình thường, tinh quang vung vẩy lên người, hắn có chút nhắm hai mắt lạo, khiến thân thể toàn bộ cảm thụ lấy loại lực lượng này