Năm ngón tay Phong Ấp thành trảo, Ngự Thú Hoàn kịch liệt co rút lại, hóa thành một cái thủ trạc chui vào trong cổ tay trái hắn. Sau đó năm ngón tay nắm chặt, hóa chưởng thành quyền, một đạo kình khí hiện lên như gợn nước trước quyền hắn, tụ tập toàn bộ lực lượng đánh tới chỗ trống trận.
Uy lực Cửu Thiên Đế Khí, không thể địch nổi!
"Ầm ầm! "
Cửu Lê Chiến Cổ phát ra chấn động cực lớn, lực lượng sóng âm nặng nề bỗng nhiên một dài một ngắn, lấy tần suất cực kỳ bất quy tắc khuếch tán khắp bốn phía, đâm vào khiến màng tai mọi người đau lên từng cơn, rất nhanh tuôn ra huyết ra, hai lỗ tai ngắn ngủi mất thông. Không gian dưới sóng âm cường đại kia chợt liền vặn vẹo cực kỳ lợi hại.
"PHỐC! "
Phong Ấp ở cách trống trận gần nhất, lực sóng âm phải chịu cũng là mạnh nhất, tại chỗ phun ra một ngụm tâm huyết, tổn thương càng thêm tổn thương, giờ phút này hắn cũng đã dần có chút không chịu nổi.
May mắn Lê lúc trước khi đấu với tiểu Thanh đã tiêu hao khá nhiều lực lượng, điều khiển Cửu Lê Chiến Cổ cũng chỉ như nỏ mạnh hết đà, bị Đế Khí xuyên thấu qua môt bộ phận, tuy rằng đã biến ra bản thể, nhưng bị một quyền đánh bay cũng giống như vũ bị ngã xuống đất không dậy nổi. Mà trống trận như núi kia cũng đã mất đi khống chế, phi tốc nhỏ đi.
Phong Ấp trong nội tâm quýnh lên, vươn tay bắt lấy trống trận kia, nhưng vẫn chậm một bước, tống trận kia tựa hồ linh tính cực cao, sau khi mất đi khống chế liền lập tức hóa thành một đạo quang mang, trở về lại bên hông Lê.
Bản thể Lê bị thương, dần dần biến trở về hình người, chỉ có điều toàn thân tái nhợt, nguyên khí mất hết, đã không có chút lực lượng nào nữa rồi.
- Hừ, đợi lát nữa lại thu ngươi!
Phong Ấp hừ lạnh một tiếng, con vịt đã đun sôi hắn ngược lại cũng không sợ nó bay mất, trực tiếp chộp tới ba kiện huyền khí trong Tam Tài Trận. Trống trận kia dù sao cũng là huyền khí sóng âm, lực hấp dẫn đối với hắn cũng không bằng ba kiện binh khí thật sự này.
"Vèo! "
Vĩ Quang Kiếm trong Tam Tài Trận dần mất đi khống chế, cuối cùng từ bên trong trận pháp bắn ra, tự động tìm chủ lao về phía Vũ.
Dực hét lớn một tiếng, trong hai tròng mắt tuôn ra sát ý vô tận, quát:
- Phù, ngươi chống cự mấy hơi thở, ta trước hết giết người này!
Hắn mười ngón khẽ động, huyền khí đã bay trở về, ở trên mười ngón hắn tản mát ra sát cơ lăng liệt, hắn cũng bất chấp hậu quả rồi, tất cả lực lượng đều tụ tập vào trong huyền khí, lập tức bạo phát ra.
Không gian trực tiếp bị xé rách ra hơn mười đạo lỗ hổng, hiện ra vô số loạn trảm, rậm rạp chằng chịt lâm không tập đi.
Phong Ấp chấn động, biết rõ những Đại Yêu này mỗi người đều cổ quái, tu vị rác rưởi nhưng chiến lực lại siêu cường, quyền trái hắn nắm chặt năm ngón tay, Ngũ Hành Ngự Thú Hoàn thoát thể mà ra, một đạo kết giới ngũ sắc bao phủ hắn vào trong, chống lại vết nứt không gian phô thiên cái địa lao tới kia, không ngừng xé rách không gian bốn phía, linh áp trên kết giới cũng bị xé rách tóe ra, tùy thời đều muốn vỡ ra.
Dực vừa ra tay, chỉ còn lại một mình Phù chèo chống phong ấn, hắn rót toàn bộ lực lượng vào trong Chiến Phủ, muốn trấn trụ không gian hạch tâm kia, lại cảm thấy áp lực cực lớn, từ trên chiến phủ truyền đến từng đạo chấn động, lộ ra không chống được nữa.
- Chi! Trong không gian này lại có người.
Phù chấn động, chỉ cảm thấy một cổ lực lượng vô cùng bá đạo từ trong không gian hạch tâm vọt ra, hắn dù cố gắng như thế nào không gánh được nữa, chiến phủ cũng theo đó bị đánh bay đi, hắn cũng bị ảnh hưởng từ lực lượng cường đại kia, phun ra một ngụm máu tươi bay ra xa mấy chục thước.
- Ha ha, rốt cục đã đi ra!
Sau khi phong ấn bị mở ra, một tiếng cười to truyền ra, ngay sau đó một thân ảnh bay ra, tuy rằng chật vật không chịu nổi, nhưng trên mặt lại là đại hỉ sống sót sau tai nạn.
Theo hắn lao tới, một đạo quyền phong vô cùng cường đại vô cùng cũng theo đó lao tới, đánh vỡ tầng tầng không khí, phát ra tiếng nổ đùng cường đại giết tới hắn.
Người nọ xoay người lại, trong tay cầm một thanh kiếm bản rộng tiện tay chém xuống, kiếm khí bổ vào trên quyền kình kia bộc phát ra năng lượng cực lớn khuếch tán ra. Mà ngay cả ở Dực và Phong Ấp ở một bên cũng cảm thấy chấn động, hai người cùng bị chấn ra xa hơn mười thước.
- Võ Tôn đỉnh phong!
Phong Ấp trong nội tâm cả kinh, nhìn người lâm không mà đứng kia, lập tức nhận ra đó chính là đoàn trưởng dong binh đoàn Bạo Vũ tại Khinh Ca Lâm Địa, Trần Truyện Cửu!
Hiện giờ hắn trọng người trọng thương, lực lượng Võ Tôn đỉnh phong cũng khó chống lại, cho nên sinh lòng kiêng kị..., lâm lập trên không trung không dám tự ý động thủ.
Trên không trung, sắc mặt Thương đại biến, trong đôi mắt lóe lên kim mang, thân thể khổng lồ có chút run rẩy. Tiểu Thanh vẫn lạnh lùng nhìn phía dưới, không có bất kỳ cảm xúc.
Trần Truyện Cửu sau khi bổ ra một kiếm, lập tức cười ha hả, nói:
- Ha ha, Hác Liên Thiểu Hoàng, hôm nay mặc dù không giết chết ngươi, nhưng quấy nhiễu ngươi cô đọng quy tắc, tụ tập Đế Khí. Chỉ cần lần này thất bại thì ngươi sẽ sinh ra Tâm Ma, về sau còn muốn tiến giai chỉ sợ sẽ khó như lên trời!
Phong Ấp trong nội tâm đột nhiên run rẩy thoáng một phát, vô cùng chấn động, âm thầm tự nói "Hác Liên Thiểu Hoàng vậy mà ở trong không gian hạch tâm này ngưng tụ Đế Khí, bất quá xem ra tựa hồ đã bị Trần Truyện Cửu cắt đứt. Cũng tốt, bằng không thì mặc dù ta gặp phải cũng muốn ra tay trấn áp, cảnh giới Cửu Thiên này, nhiều một người không bằng ít đi một người.
Trong không gian kia không truyền đến bất kỳ thanh âm gì, chỉ có màu đen dần dần tản mát ra, hai không gian hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ, một gốc cây non thần thụ nho nhỏ hiển hiện, rơi xuống đại địa.
Trong mắt mấy tên Đại Yêu lộ vẻ không cam lòng và phẫn hận, nhưng hiện giờ ngoại trừ Dực ra, tất cả mọi người đều bị trọng thương, căn bản không có dư lực đi phong ấn.
Thụ chủng rơi vào trên đại đị, lập tức cắm rễ vào, cành lá rậm rạp bốn phía vào thời khắc này bỗng nhiên trở nên linh khí mười phần, giống như toàn bộ rừng rậm đều rực rỡ hẳn lên. Mà thụ chủng cũng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được không ngừng sinh trưởng, không ngừng lớn mạnh lên.
Mỗi người đều cảm thấy trong nội tâm có một loại cảm giác thấm vào ruột gan, mỗi một lượt hô hấp đều có thể mang đến bổ ích thật lớn, các loại thương thế và lực lượng mất đi vào thời khắc này cũng dần khôi phục lại.
Đúng lúc này, một thân ảnh khôi ngô xuất hiện bên cạnh thần thụ, đối với tất cả trước mắt không thèm để tâm đến, cứ như vậy lăng không ngồi xuống, hai tay kết xuất một Kim Cương Ấn, ở quanh thân hình thành một đạo kết giới phòng ngự, sau đó bắt đầu nhập định.
Đồng tử Trần Truyện Cửu đột nhiên co lại, trầm giọng nói:
- Hác Liên Thiểu Hoàng, đã đến lúc này rồi ngươi còn muốn đột phá, đừng có nằm mộng!
Hắn giơ đại kiếm lên cao, phi thân chém xuống dưới.