"Bá bá bá! "
Ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía đại đỉnh màu tím bên canh hắn.
Lý Vân Tiêu sắc mặt hơi đổi, vỗ vào Sơn Hà Đỉnh nó vào lại, lười biếng nói:
- Huyền khí này của ta mặc dù có chút huyền diệu, nhưng cũng không phải là thánh khí mà các ngươi nói, càng đừng nói đến chống lại Vương Tọa Bất Lão Sơn.
Tiểu Thanh mặt âm trầm, nói:
- Lý Vân Tiêu, đã đến lúc này rồi, còn không đồng tâm hiệp lực thì tất cả mọi người đều phải xong đời đấy!
Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra hàn mang, lạnh lùng nhìn thẳng tiểu Thanh, cười lạnh nói:
- Đồng tâm hiệp lực? Bằng hữu của ta cũng sắp bị các ngươi chơi chết rồi, còn nói đồng tâm hiệp lực với ta? Nếu ta hiện giờ còn lực lượng thì việc đầu tiên muốn làm chính là một tát tát chết ngươi.
Tiểu Thanh sắc mặt có chút trắng bệch, quay người nhìn Phong Ấp và Diệp Phàm. Ngũ Hành chi lực đã xâm nhập vào giữa kim quang, lập tức muốn cắm vào trong đỉnh đầu hắn, trên mặt Phong Ấp lộ vẻ điên cuồng, xoay người nhìn tiểu Thanh và Lý Vân Tiêu, lạnh giọng nói:
- Hắc hắc, chính là lúc này rồi, Nặc Á chi chu sẽ là cúa ta, đừng ai mong cứu hắn!
Phong Ấp vẻ mặt dữ tợn, quanh thân Cửu Thiên Đế Khí càng ngày càng mạnh, đã hoàn toàn khôi phục lại lực lượng đỉnh phong, hiện giờ sinh tử của tất cả mọi người đều đã bị hắn khống chế, không người nào có thể chống lại.
Hắn quay đầu, bỗng nhiên toàn thân kịch liệt run rẩy một chút, lực lượng Ngũ Hành thánh trảo cũng bởi vì run run quá mạnh mà tan rả ra, có loại xu thế bị kim quang phản chấn ra. Phong Ấp kinh hãi mở lớn mắt, nhìn thẳng Diệp Phàm trước mắt, chỉ cảm thấy toàn thân rét run, tựa hồ bị Tứ quý Đông Tịch Diệt chi lực thổi qua khiến cả người lạnh lẽo.
Hai mắt Diệp Phàm chẳng biết lúc nào đã mở ra, không chút biểu tình nhìn vào hắn. Đôi mắt kia, thâm thúy như biển, không có bất kỳ tình cảm nhân loại, giống như Thiên Địa tự nhiên mà sinh, vĩnh hằng ở đó, trong con ngươi, vậy mà lóe ra một đạo Ngân Hà, Chư Thiên Tinh Thần quấn quanh trong đó.
- Ngươi... Ngươi...
Phong Ấp trong nội tâm sinh ra một cổ hàn khí, tuy rằng không phát giác được chút lực lượng nào từ đối phương, nhưng chỉ đôi mắt kia thôi đã khiến toàn thân hắn run rẩy, có loại cảm giác nhịn không được muốn quỳ xuống cúng bái rồi.
- Sao có thể vậy được! Ta chính là Cửu Thiên Võ Đế, Đế Khí có thể trấn áp tất cả lực lượng, vì sao lại có run rẩy như vậy?
Phong Ấp nội tâm càng ngày càng lạnh, thân thể run run, năm ngón tay sớm đã dời khỏi kim quang kia, ngừng trên không trung cũng không biết nên thu hồi lại thế nào, trên trán sớm đã mồ hôi lạnh đầm đìa, hắn dốc sức liều mạng vận chuyển Đế Khí, nhưng vô luận thế nào cũng không thể xua đuổi cổ hàn khí sâu trong lòng kia.
Diệp Phàm vẫn đứng yên ở kia, không có bất kỳ động tác, nhưng kim quang quanh thân dần dần ảm đạm xuống, hội tụ tới thủy tinh ở trước ngực, hình dạng Nặc Á chi chu cũng ngày càng thêm rõ ràng.
Biến đổi này khiến tất cả mọi người trong lòng đều đại chấn, bọn hắn đều tụ tập lực lượng, chờ đợi biến cố xuất hiện để cướp đoạt một đường cơ duyên. Nhưng hiện giờ xem ra, tựa hồ không trông cậy được gì rồi, nhìn bộ dạng Phong Ấp dường như cũng đã sắp xong đời. Hơn nữa nguy cơ càng lớn đã xuất hiện ở trước mắt, đó chính là Đông chi Tịch Diệt của Bất Lão Sơn đã thẩm thấu vào trong không gian phong ấn này rồi, tùy thời đều có thể sẽ sụp đổ.
"Ầm ầm! "
Cái gì càng lo lắng càng đến nhanh, trong khi mọi người ở đây đang suy nghĩ thì một mảnh không gian màu đen giống như bị búa hung hăng đập phá vài cái, đột nhiên vỡ nát ra, hóa thành từng khối mảnh vỡ màu đen thật nhỏ không ngừng nát bấy tiêu tán, một mảnh thế giới xuất trắng phau phau hiện trước mắt mọi người
Thế giới một mảnh chói sáng cực hạn, vạn vật tịch diệt, tất cả quy khư!
Vương Tọa Bất Lão Sơn thông thiên xuất hiện trước mắt mọi người, tản mát ra bạch quang cực hạn, như Thiên Uy cuồn cuộn trấn áp trong tim tất cả mọi người, nguyên một đám sắc mặt trắng bệch, thở không ra hơi.
- Ah!
- Ah!
Lại là hai tiếng kêu thảm liên tiếp lần lượt vang lên, cũng là đệ tử Võ Hoàng Thánh Hỏa Điện không chịu nổi Tịch Diệt chi lực kia, hai người ngay cả quá trình kết băng cũng không có đã trực tiếp hóa thành bụi tinh, không còn tồn tại trên cõi đời nữa.
Đào Bình hai mắt đỏ bừng, bắt đầu từ Phùng Chư, thoáng cái đã chết đi bốn người, chỉ còn lại mình hắn và Thích Quang cũng đang đau khổ chèo chống, tùy thời đều có thể bị chôn vùi. Thánh Hỏa Điện bọn hắn truyền thừa mấy ngàn năm, từ từ suy thoái, đến hiện giờ có lẽ phải triệt để chôn vùi rồi. Hắn lộ vẻ sầu thảm khóc lớn nói:
- Thiếu chủ, Thiếu chủ! Nếu ngươi còn không tỉnh lại, tất cả mọi người đều phải rời ngươi mà đi rồi, mọi người không sợ chết, chỉ sợ không thấy được ngày Thánh Hỏa Điện trọng chấn huy hoàng thôi!
PHỐC!
Đào Bình tâm lực lao lực quá độ, phun ra một búng máu tươi, sắc mặt trở nên cực kỳ trắng bệch, Tịch Diệt chi lực kia cuốn nhẹ qua khiến hắn rốt cuộc khôngngăn cản nổi nữa rồi.
Đột nhiên một cổ lực lượng vọt tới bên cạnh hắn, Thích Quang cầm trong tay một thanh bảo đao chém ngang ra, giúp hắn mở ra một đạo phòng ngự, đau khổ chèo chống, cắn răng nói:
- Đào Bình, ngươi không thể chết được! Thiếu chủ còn cần ngươi phụ tá! Có chết cũng nên là a lão gia hỏa ta chết trước mới đúng!
Đào Bình lộ vẻ sầu thảm cười cười, khổ sở nói:
- Thích lão, ta sợ là không được rồi, cho dù có thể chống thêm một lát nữa thì đã sao? Ngươi đừng lãng phí khí lực nữa, ngươi bây giờ là cường giả Võ Tôn duy nhất trong Thánh Hỏa Điện, thỉnh Thích lão lưu lại lực lượng.
Hắn đánh một chưởng tới bảo đao kia, muốn chấn khai thân đao, không muốn Thích Quang vì bảo vệ mình mà không công hao tổn lực lượng.
Thích Quang giận tím mặt, quát:
- Đào Bình, đừng làm ẩu! Ngươi vô luận như thế nào cũng không thể ngã xuống!
Trong tay hắn kình khí trầm xuống, đảy lực lượng một chưởng từ Đào Bình ra, vô luận như thế nào cũng không chịu triệt tiêu phòng ngự.
- Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không ngã xuống!
Một đạo thanh âm im lặng đột nhiên vang lên, phảng phất đến từ chỗ cực xa, rất không chân thật, nhưng lại vô cùng trang nghiêm thần thánh, mang đến cho người lực lượng vô cùng, ở trong lòng sinh ra tình cảm ấm áp và hi vọng cầu sinh vô hạn.
- Ngươi là.. Thiếu chủ!
Thích Quang chấn kinh, chỉ thấy Diệp Phàm chẳng biết lúc nào đã tỉnh lại, giống như khôi phục ý thức, một tay ngưng tụ ra một ký hiệu trên không trung, hạ xuống thân hai người
Ký hiệu kia không phải thứ gì khác, đúng là một khoa đẩu văn kim sắc, rơi vào ở giữa Thích Quang và Diệp Phàm, tản mát ra một mảnh kim quang, bài xích quy tắc chi lực mùa Đông ra bên ngoài, hình thành một mảnh Thiên Địa riêng.
"Chi! "
Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn qua, Diệp Phàm giờ phút này bọn hắn hoàn toàn tựu nhìn không thấu, không chỉ mặt lực lượng không cách nào dò xét, mà ngay cả thần sắc và ánh mắt kia đều phảng phất như phiêu hốt bất định, vô luận bọn hắn ngưng mắt nhìn lại như thế nào, đều lộ ra có chút không chân thực, không thể nhìn rõ được chân dung.