Trong mắt Diệp Phàm lộ ra thần sắc buông tha tất cả, hi sinh tất cả, hống lớn một tiếng dùng ma khí đánh bay tầng tầng áp lực, lao tới chỗ thủy tinh hình thoi kia.
Ấn quyết trong tay Lý Vân Tiêu bắt đầu nhanh chóng biến hóa ngưng ra ba cái khoa đẩu văn tự màu vàng, từng cái lao ra trước người, bị hắn liên kích ba chưởng, đánh vào trong Sơn Hà Đỉnh trước người, nói:
- Sống hay chết đều xem ngươi rồi, chỉ cần sống qua lần này, về sau bổn thiếu gia sẽ cung cấp rượu ngon thịt ngon cho ngươi, thời khắc mấu chốt ngàn vạn đừng lật thuyền trong mương đấy! Sơn Hà Đỉnh, đỉnh trấn sơn hà!
Phanh! Phanh! Phanh!
Ba đạo văn tự phát ra tiếng vang thanh thúy, bị đánh vào trên đại đỉnh, hồn lực Lý Vân Tiêu bị thân đỉnh rút hết không còn, tản mát ra quang mang cửu thải rực rỡ, hắn đại hỉ nói:
- Thành công rồi!
Hào quang cửu thải chiếu rọi ra, xoay quanh một vòng chung quanh từ đỉnh, sau đó biến mất vô tung, khôi phục lại trạng thái tử khí sâu kín như trước, ngoại trừ hình thể cực lớn ra cũng không còn biến hóa nào khác nữa.
- Cái này...
Lý Vân Tiêu trừng lớn mắt, giận dữ đá vào tử đỉnh, quát:
- Con em ngươi! Thời khắc mấu chốt lại như xe bị tuột xích! Chỉ cần ta hôm nay không chết, ngày sau tất phải luyện ngươi thành một cái cầu!
Không không không!
Hắn phẫn nộ đá liền mấy kích, ngoại trừ phát ra thanh âm "không không không" ra, cũng không còn bất kỳ phản ứng nào khác nữa.
Ba đạo uy thế kinh thiên rơi xuống, chiếu rọi bốn phía thành một mảnh trắng bệch, giống như tâm tính Lý Vân Tiêu giờ phút này vậy, nóng sáng như ban ngày, triệt để nuốt hắn và tử đỉnh kia vào trong.
Ầm ầm!
Công kích cực lớn rơi vào trên Sơn Hà Đỉnh, bắn ra hào quang cường đại, giống như một vòng mặt trời đột nhiên bộc phát, hào quang bắn khắp bốn phía, khiến tất cả trong không gian đều như nằm dưới ánh mặt trời vây.
Thời gian vào thời kahức này tựa hồ như ngưng lại, mà ngay cả thủy tinh hình thoi không ngừng nuốt kết cấu vạn vật cũng thả chậm tốc độ, kết cấu vạn vật bị hút vào với một tốc độ cực kỳ chậm.
Thuyền nhỏ màu vàng bên trong thủy tinh hình thoi hào quang càng ngày càng mạnh, biến cả mảnh thủy tình thành một mảnh vàng chói, kết cấu vạn vật vô cùng vô tận cũng bắt đầu nhìn thấy điểm cuối.
Ngoài ra, tất cả mọi người còn lại đều ở dưới trạng thái cực tĩnh, không chút cử động.
- Ân?
Một tiếng kêu nhẹ vang lên, Lý Vân Tiêu mở mắt ra, mờ mịt nhìn khắp mọi nơi, kiểm tra thân thể mình một chút, kinh ngạc nói:
- Ta không chết? Nơi này là... là sao?
Liếc nhìn lại, trước mắt đều như ban ngày, thần thức tản ra, không phát giác ra bất cứ thứ gì, phảng phất như một mảnh không gian mông lung vậy.
Hắn kinh ngạc phi hành về phía trươcs, không có bất kỳ biến hóa, tất cả đều là trắng xoá như trong mây, không nghe, không thấy bất cứ thứ gì cả.
- Chẳng lẽ là không gian bên trong Sơn Hà Đỉnh?
Đây là phản ứng đầu của Lý Vân Tiêu, huyền khí siêu phẩm đều có thể tự thành không gian, nhưng phiến thế giới màu trắng mênh mông này lại không có bất kỳ linh khí, phảng phất như vạn vật hư vô, toàn bộ thế giới chỉ còn lại có mình hắn vậy.
Ngay khi hắn không biết làm sao, trong không gian mênh mông phía trước như ẩn ẩn hiện ra một điểm quang mang màu vàng, như ẩn như hiện, chìm nổi bất định.
- Đó là...!
Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, hóa thành một đạo thiểm điện phi tốc vọt tới, những quang mang kia hắn không xa lạ chút nào, đúng là khoa đẩu văn tự kim sắc!
Đại Diễn Thần Quyết, Đại Giới Thần Quyết..., lần này sẽ là cái gì?
Hắn không kiềm được tâm thần kích động, hiện giờ đã có thể khẳng định nơi này là bên trong Sơn Hà Đỉnh. Nếu là có thể học được thần quyết, vậy thì liền có thể tự do điều khiển đỉnh này rồi.
"Hoảng hề hốt hề, kỳ trung hữu tượng... Hoảng hề hốt hề, kỳ trung hữu vật... Yểu hề minh hề, kỳ trung hữu tinh"
Những văn tự chìm nổi bất định kia dưới ánh mắt của hắn giống như bỗng nhiên đều dung nhập vào đầu, từ chỉ nhận ra mấy chữ lẻ tẻ biến thành hiểu rõ ràng! Hắn thầm niệm nguyên một đám văn tự, lập tức cảm thấy như vạn cây kim châm đâm vào đầu, đau đến mức toàn thân run rẩy.
Hắn biết rõ đây là quy tắc chi lực trong văn tự, mình không cách nào thừa nhận nổi!
Hơn nữa càng khiến hắn sốt ruột chính là những văn tự kia bắt đầu dần biến mất trong đầu, trừ mấy cái mình đã học ra, còn lại toàn bộ đều dần mất đi, phảng phất như chưa bao giờ tồn tại vậy.
"PHỐC! "
Lý Vân Tiêu phun ra một ngụm tâm huyết, thầm nói:
- Mười hai... Lại học xong mười hai...
Hắn hoảng sợ ngẩng đầu lên, khoa đẩu văn tự kim sắc thông thiên kia chậm rãi hòa tan ra, trên không trung ngưng tụ thành bộ dạng một võ giả đang ngồi, còn có một phương Đan Đỉnh ở trước người võ giả kia, toàn bộ hình ảnh thập phần sinh động.
- Người này là chủ nhân Sơn Hà Đỉnh sao?
Lý Vân Tiêu thầm suy đoán, nhân vật nhàn nhạt vừa xuất hiện kia đột nhiên bắt đầu chuyển động.
Đồng tử hắn nhảy dựng kịch liệt, chỉ thấy võ giả đang ngồi kia trong tay đột nhiên khẽ kết ấn, từ Kim Cương Ấn bình thường bắt đầu chậm rãi tách ra, hai tay lúc lên lúc xuống, ở hai bên trái phải kết thành ấn ký bất đồng!
Theo ấn ký kia xuất hiện, trên không Sơn Hà Đỉnh trước người võ giả kia xuất hiện khoa đẩu văn.
Võ giả sau biến hóa lần đầu tiên, rất nhanh đã có lần thứ hai, lần thứ ba, trong tay các loại ấn quyết phức tạp dần dần hiện ra, khoa đẩu văn tự bên trên Sơn Hà Đỉnh cũng theo sự xuất hiện của những ấn quyết này mà biến hóa lấy, cả hai chiếu rọi lẫn nhau.
Trong lòng Lý Vân Tiêu đại chấn, lập tức đã hiểu rõ tầm quan trọng của những ấn quyết và khoa đẩu văn tự này. Không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào thủ ấn và văn tự xuất hiện, muốn hoàn toàn ghi nhớ lấy, nhưng khiến hắn lo lắng không thôi chính là những diệu pháp trước mắt lại giống như vân yên, vừa xem qua đã quên mất.
Hình thái Sơn Hà Đỉnh theo ấn quyết trong tay võ giả cũng diễn sinh ra các loại biến hóa, tựa hồ như đang hướng dẫn hắn cách sử dụng. Tuy chỉ là vài đường nét đơn giản, như lại bày ra một họa quyển sống động cực kỳ đẹp mắt. Nhưng càng cưỡng ép nhớ lấy thì hắn lại càng quên nhanh hơn.
- Nếu cứ tiếp tục vậy thì chỉ là dã tràng, không học được bất cứ thứ gì cả.
Lý Vân Tiêu cũng là người đã trải qua vô số mưa to gió lớn, hắn lập tức đã có lựa chọn, có chút nhắm hai mắt lại, toàn tâm trầm tĩnh lại, trong đầu một mảnh thanh linh, không chút tạp niệm, các loại cảm xúc đều bị loại trừ.
Dùng loại cấp độ cảm ngộ kia, rất nhanh hắn đã tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất vong ngã, cả người phảng phất như dung làm một thế với thế giới màu trắng chung quanh, không có chút phân biệt, không còn là mình, cũng không hề có chút tạp niệm nào cả. Lúc này, hắn chậm rãi mở mắt ra, vừa vặn trông thấy hai tay võ giả kia hiện ra kiếm chỉ, bên tay trái lại có ba chỉ chạm vào tay phải
Đối ứng lấy, trên không cũng xuất hiện ba cái khoa đẩu văn tự mới.