Qua nhiều năm như vậy, đều không có tình báo phương diện này, vẻn vẹn là một ít nghe đồn không quá quan trọng, lời giải thích khác nhau, cũng chưa từng gây nên quá chú ý.
Bây giờ nhìn lại, chỗ này chắc chắn sẽ không đơn giản.
Hắn trầm giọng nói:
- Mặc kệ là trận pháp gì, nếu lâu dài tới nay liền tồn tại, cũng không có gì đáng sợ. Chúng ta đi không ra, tiểu tử kia chạy không thoát, tuyệt đối đừng làm mất dấu là được!
Mục tiêu của bọn họ chính là giết Hác Liên Thiếu Hoàng, còn cái khác, chỉ cần không uy hiếp đến mình liền một mực mặc kệ.
Hai bóng người ở trong ảo cảnh không ngừng thoáng hiện, gắt gao khóa chặt khí tức phía trước, không dám thả lỏng.
Hác Liên Thiếu Hoàng ở phía trước cũng là trong lòng nghi hoặc càng lúc càng lớn, tuy rằng người sau lưng không cách nào đuổi theo, nhưng luôn cảm giác đi không đúng, tựa hồ vô cùng vô tận đi không tới điểm cuối.
Hắn rốt cục ngừng lại, trong con ngươi lướt qua một mảnh tinh mang, hướng về trong không khí hô:
- Là ai? Nếu ngươi đưa ta tới nơi đây, chẳng lẽ chính là muốn thiết trí trận pháp nhốt ta lại hay sao?
Tiếng nói của hắn rất lớn, xa xa truyền ra ngoài, nhưng hai người theo sát phía sau lại ngoảnh mặt làm ngơ, thật giống như chưa từng nghe thấy.
Tiểu Thanh ở trung tâm trận pháp mày kiếm nhẹ nhàng run lên, khuôn mặt lộ ra ý cười hiểu ý, bỗng dưng nói:
- Thử Hoàng, ngươi dụ dỗ quá vụng về, nguyên lai đã sớm bị hắn nhìn thấu.
Âm thanh của Thử Hoàng từ trong không khí nhàn nhạt truyền đến nói:
- Nhìn thấu thì lại làm sao, hắn không phải tới rồi sao?
- Ân, đó là một loại đạo tâm không có gì lo sợ. Hắn đang ở Bát hoang cảnh đỉnh cao bồi hồi, nếu bởi vì e ngại mà không dám lên, liền vĩnh viễn không thể hướng về trước đột phá.
Tiểu Thanh hơi suy nghĩ, toàn bộ đại trận theo ý niệm của hắn mà biến, bắt đầu phát sinh chuyển đổi.
Sương mù bốn phía Hác Liên Thiếu Hoàng đột nhiên như màn sân khấu thối lui đến hai bên, lộ ra một mảnh non xanh nước biếc, bên trong dĩ nhiên có phi điểu núi rừng, dòng suối nhỏ róc rách chảy xuôi, khắp núi hoa tươi từng đoá từng đoá nở rộ, tiên âm lượn lờ, một mảnh Linh sơn bảo địa.
Hơn nữa trong lâm tuyền này có thác nước ầm ầm, bắn lên một mảnh hơi nước phả vào mặt.
Hác Liên Thiếu Hoàng đưa tay ra nhẹ nhàng cảm ngộ một thoáng, lòng bàn tay hiện ra điểm điểm giọt sương bé nhỏ, da dẻ nhẹ nhàng khoan khoái lạnh lẽo.
Khuôn mặt hắn lộ ra vẻ nghiêm túc, trên yêu nguyên này chắc chắn sẽ không có nơi non xanh nước biếc vờn quanh này, trước mắt trăm phần trăm là ảo cảnh, nhưng lại chân thực như vậy, phảng phất người lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Ở dưới tình huống biết rõ là giả, cũng không phân biệt ra được nửa điểm tỳ vết.
Người bày trận này ở trận đạo tuyệt diệu, đã xa xa vượt quá tưởng tượng của hắn.
Nhưng nếu đối phương một đường chỉ dẫn hắn đến, nói vậy cũng sẽ không có ác ý. Bằng không chỉ cần mở ra trận pháp ngăn cản hắn, để hai người Trần Truyền Cửu ở phía sau đuổi theo, mình liền nguy rồi.
Nghĩ tới đây, liền quyết chí tiến lên, trực tiếp bước vào bên trong non xanh nước biếc.
Hai người phía sau cũng phát hiện cảnh sắc phía trước biến hóa, dưới sự kinh hãi nhanh chóng vọt lên, sau khi bóng người Hác Liên Thiếu Hoàng bước vào non xanh nước biếc liền bắt đầu trở nên hoảng hốt, thật giống như lúc nào cũng có thể sẽ biến mất.
Kỷ kỷ chít chít…
Đột nhiên không biết từ nơi nào bốc lên lượng lớn chuột bay, lập tức liền lấp kín không gian, lít nha lít nhít hướng hai người công kích.
Hơn nữa một đạo sức mạnh uy lực cực cường tựa hồ ngang trời mà đến, không tìm được đầu mối, đột nhiên xuất hiện ở trên bầu trời, hướng về trên đầu Trần Truyền Cửu hạ xuống.
- Chuyện gì xảy ra?
Trần Truyền Cửu kinh nộ, lĩnh vực trên người lan ta, chuột bay bốn phía tất cả đều ngưng lại trên không trung, quang sí trên người phiến liên tục, nhưng không cách nào tới gần.
- Bạo!
Hắn gầm lên một tiếng, chuột bay trong phạm vi mười mét toàn bộ nổ tung, bạo thành sương máu, sau đó một chưởng hướng về không trung chộp tới, trực tiếp đem đạo công kích lăng không mà đến kia trảo diệt!
- Là yêu khí, xuất thủ chính là Yêu tộc!
Hắn hơi nhướng mày, bỗng nhiên ngẩng đầu lên quát to:
- Không được, mau đuổi theo!
Hác Liên Thiếu Hoàng đã hóa thành một đạo bóng người nhàn nhạt, không chỉ có như vậy, hoàn cảnh non xanh nước biếc kia cũng biến thành hoảng hốt, sương mù mờ mịt kéo xuống.
- Dám đùa ta! Thiên lệ Cổ Đồng kiếm, phá!
Trần Truyền Cửu giận dữ không ngớt, trong tay có một thanh kiếm bản to ngang trời chặt bỏ, toàn bộ màn trời vì đó cứng đờ, có tư thế lui lại. Tên còn lại cũng lập tức xuất thủ, một quyền hướng lên thiên khung đánh tới, rốt cục đem chấn động sụp!
Cảnh sắc trước mắt dường như pha lê nẻ ra, hóa thành từng tấc từng tấc mảnh vỡ, một bộ non xanh nước biếc xuất hiện.
Bóng người Hác Liên Thiếu Hoàng đang ở trong sơn đạo chậm rãi tiến lên.
- Truy!
Hai người hóa thành ánh sáng, vọt tới.
Tiểu Thanh hoàn toàn mở mắt ra, lộ ra một mảnh thanh minh, hừ lạnh nói:
- Trong Thủy Nguyệt kính hoa, có ngưng tụ lực lượng xuân, hạ, thu, đông, bốn mùa.
Hắn đứng dậy, chỗ đứng một mảnh xuân về hoa nở.
- Giang lưu thạch không chuyển, xuân chi nhịp điệu!
Tiểu Thanh nhẹ nhàng đưa ngón tay hướng về trước điểm một cái, bốn phía xuân sắc chi lục lập tức tung bay, đầy trời hoa vũ.
Mùa xuân tới, cây cỏ nẩy mầm, cây liễu triển cành, hoa mai nở, hoa đào cũng nở.
Trần Truyền Cửu nhìn cảnh sắc trước mắt biến hóa, sắc mặt âm trầm như nước, kiếm bản trong tay thoải mái chém xuống, muốn đem một phương bầu trời này bổ ra!
Theo hắn chém ra kiếm kiếm, bầu trời ý xuân dạt dào, một mảnh thế giới màu xanh lục bắt đầu biến mất.
Lực lượng Vũ Tôn đỉnh cao, đã có thể lợi dụng quy tắc, cải thiên hoán địa.
Tiểu Thanh nhìn vẻ xuân lục bốn phía bắt đầu tiêu giảm, nhưng hắn không chút phật lòng, nhẹ nhàng nở nụ cười, quyết ấn trong tay bắt đầu biến hóa.
Đột nhiên Thử Hoàng ở trong không trung truyền đến âm thanh tức giận nói:
- Tiểu Thanh, mau mở ra kết giới bốn mùa, thả Thủy Lam đi vào!
Không gian trước mắt lấp lóe, thân thể to lớn của Thử Hoàng xuất hiện ở trước người hắn.
Tiểu Thanh hơi khẽ cau mày, liền nhận biết được tình huống ngoại bộ kết giới.
Ở nơi nào đó trong xuân chi nhịp điệu, màu xanh lục đầy trời đã sớm bị máu tanh thay thế, đâu đâu cũng có. Tiếng kêu thảm thiết "chít chít ", Ngũ hành Phệ Linh Thử đầy trời đồng thời chết thảm.
Hai tên nam tử trầm ổn ở trên non xanh nước biếc đi tới, bốn phía hiện ra phòng ngự kết giới màu vàng, những linh thử kia đụng vào lập tức hóa thành sương máu, nhưng vẫn như cũ thiêu thân lao đầu vào lửa, cuồn cuộn không ngừng xông tới.
Ở trong đông đảo linh thử, có một con linh thử màu thủy lam vóc người to lớn, hai mắt như lam, nhìn chằm chằm bước chân của hai người kia, không ngừng lùi lại. Trong bộ lông màu xanh lam trên người nó dĩ nhiên là thuần dòng máu màu xanh, thật giống như sơn, bày kín toàn thân.
Lượng lớn linh thử như "chúng tinh củng nguyệt" bảo vệ nó ở trung ương, hướng về nơi sâu xa trong Thủy Nguyệt kính hoa thối lui.