Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 702: Mỗi người đi một ngả (2)

Lần này hành trình yêu nguyên, chỉ là nhận được mặt trên thông báo, lại đây tùy ý nhìn một chút mà thôi, không nghĩ tới suýt chút nữa đem mệnh mất rồi, nơi này nàng một khắc cũng không muốn ở lại. Người Thiên Nhất các còn lại cũng đồng thời hưởng ứng, hi vọng dẹp đường hồi phủ.

Trong lòng Lý Vân Tiêu âm thầm buồn cười nói:

- Đã như vậy, Thanh La đại nhân có thể đem chiếc U Minh chiến hạm này cho ta mượn dùng một chút hay không?

- Mượn chiến hạm?

Thanh La âm lãnh nói:

- Lý Vân Tiêu, ngươi khi chiến hạm này là cải trắng sao? Nói mượn liền mượn! Vạn nhất tổn hại, ngươi bồi thường nổi sao?

Lý Vân Tiêu xoay người hướng về Tiền Vô Địch nói:

- Vô Địch huynh, ta muốn mượn chiến hạm của các nàng dùng, có thể giúp không?

Thanh La thay đổi sắc mặt, âm trầm nhìn lên.

Tiền Vô Địch cũng biết Lý Vân Tiêu muốn mượn sức mạnh của hắn thu chiến hạm của đối phương, nhất thời cười nói:

- Chiến hạm là của người ta, ta có biện pháp gì. Ai nha, ta cũng đột nhiên nhớ tới trong tông môn còn có chuyện rất trọng yếu phải xử lý, liền như vậy cáo từ. Núi không chuyển nước chuyển, chư vị sau này còn gặp lại!

Kim tệ bắt đầu chậm rãi di chuyển, liền muốn rời đi.

Thanh La thở phào nhẹ nhõm, nhìn mấy người Lý Vân Tiêu, cười lạnh nói:

- Bất quá nể tình mọi người đồng cam cộng khổ lâu như vậy, liền cho các ngươi mượn một chiếc nhỏ đi.

Nàng tiện tay ném ra một ánh hào quang, ở ngoài chiến hạm hiện ra một chiếc Hổ Vương chiến xa.

Chiến xa tuy nhỏ, nhưng cũng đủ để chứa đựng mấy người bọn họ.

Lý Vân Tiêu thấy Tiền Vô Địch thật muốn đi, biết mình cướp đoạt chiến hạm sợ là không có hi vọng gì, không thể làm gì khác hơn là thở dài nói:

- Vậy sau này còn gặp lại, đại gia bảo trọng a, hi vọng thời điểm tới Dương thành còn có thể gặp lại.

Hắn cùng người Thánh Hỏa điện trực tiếp nhảy lên Hổ Vương chiến xa.

Nhưng nội tâm Diệp Phàm lại mừng thầm, nhiều người như vậy đi qua, hắn trái lại không biết như thế nào cho phải.

Thanh La cười to nói:

- Ha ha, Dương thành chúng ta là nhất định sẽ đi. Ngươi vẫn là xem trọng mình đi!

Nàng cười lớn liền quay đầu chiến hạm, hóa thành một ánh hào quang mà đi.

Tiền Vô Địch cũng nói bảo trọng, lập tức biến mất.

Lý Vân Tiêu nhìn U Minh chiến hạm biến mất ở không trung, đột nhiên nhíu mày, thở dài một tiếng.

Diệp Phàm không hiểu nói:

- Vân tiêu đại ca, bọn họ rời đi không phải tốt hơn sao? Chúng ta có thể đơn độc làm việc.

Lý Vân Tiêu than thở:

- Bọn người Thanh La có khả năng nguy hiểm. Trên chiến hạm trừ bọn họ ra, còn có những người khác.

- Những người khác?

Mấy người Thánh Hỏa điện đều là hai mặt nhìn nhau, không rõ. Hơn nữa trên chiến hạm nhiều người như vậy đều không ai phát hiện, hắn là làm sao biết được.

Lúc trước Lý Vân Tiêu nuốt Thiên Hồn thảo tu luyện, liền cảm nhận được người ẩn giấu ở trong chiến hạm, chỉ là không cách nào xác định. Thời điểm cùng Yêu Long linh hồn kết hợp lại, hồn lực lập tức đạt đến đỉnh cao, lúc này mới dám xác định, tổng cộng có năm người ẩn nấp ở trong chiến hạm, hơn nữa thực lực đều cực cường.

Hắn dứt bỏ tạp niệm nói:

- Mặc kệ bọn họ. Diệp Phàm, ngươi nhận biết được cái gì?

Sắc mặt Diệp Phàm nghiêm túc nói:

- Khí tức, khí tức của Cửu Thiên đỉnh! Ta cảm thấy một loại triệu hoán, Cửu Thiên đỉnh triệu hoán ta, cái cảm giác này vô cùng mãnh liệt!

Lý Vân Tiêu sửng sốt một chút, nhìn phương hướng linh thử biến mất, nhíu mày nói:

- Nếu như Cửu Thiên đỉnh thật ở trên yêu nguyên, như vậy chỉ có một người rõ ràng nhất, chính là Thử Hoàng, linh thử đầy trời bay tới bay lui, hắn đến cùng muốn làm cái gì?

Diệp Phàm nhắm hai mắt, đón gió trên yêu nguyên, tựa hồ đánh hơi được khí tức rất không tầm thường nói:

- Vân Tiêu đại ca, Cửu Thiên đỉnh nhất định ở mặt trước. Chìa khoá cảm giác càng ngày càng mạnh, hơn nữa Đường Kiếp nắm giữ Dương đỉnh, sợ cũng đã cảm nhận được.

- Vậy còn chờ gì. Đường Kiếp nhất định sẽ xuất hiện ở địa phương có Cửu Thiên đỉnh, chờ người mang Âm đỉnh xuất hiện, có bọn họ ở phía trước mở đường, chúng ta cũng bớt không ít việc.

Lý Vân Tiêu một chưởng vỗ trên Hổ Vương chiến xa, chiến xa hóa thành một ánh hào quang liền chạy như bay.

...

Giờ khắc này, U Minh chiến hạm mới vừa cùng mọi người chia lìa, sau khi phi hành trên không trung thời gian uống cạn chén trà, tốc độ càng ngày càng chậm, cuối cùng dĩ nhiên ngừng lại, cứ như vậy lẳng lặng lơ lửng giữa không trung.

Trên chiến hạm tĩnh thăm thẳm, có loại khí tức khủng bố âm lãnh tản ra, không cảm giác được sinh khí của người sống.

Ở trong chiến hạm, lại truyền tới một luồng hào quang màu xanh.

Bên trong phòng điều khiển to lớn, đầy đất đều là lít nha lít nhít thi thể, vẻ mặt những thi thể này đều sợ hãi, nhưng tất cả đều rất sạch sẽ, trên người không có vết thương. Chỉ có Thanh La đầy người là huyết, tuyệt vọng nhìn năm tên nam tử đạp ở trung ương thi thể, tất cả đều là giáp áo màu lam nhạt, hoá trang có chút quái dị.

Một khuôn mặt khủng bố màu xanh đang không ngừng cắn nuốt các loại linh hồn giãy dụa, những linh hồn kia khuôn mặt vặn vẹo cùng sợ sệt, nhưng toàn bộ bị khuôn mặt màu xanh từng cái hút vào. Có mấy linh hồn thoáng mạnh hơn một chút, nhìn kỹ lại, còn có thể nhận ra chính là ba tên Vũ Tôn cường giả của Thiên Nhất Các, nhưng mà bất quá là mấy hơi thở, cũng đều bị nuốt vào.

Khuôn mặt màu xanh còn đang không ngừng nhai, trong ánh mắt dần dần hiện ra một ít sắc thái, nhìn mấy người phía dưới, không ngừng phát ra ánh sáng xanh lục.

Nam tử cầm đầu chính là Trương Thiệu Thiên, hừ lạnh một tiếng, cười nói:

- Thật tham lam, hấp thu nhiều như vậy, khoảng cách cấp chín có còn xa lắm không?

Hắn đi thẳng tới trước mặt Thanh La, một chưởng liền hướng cái trán của Thanh La vỗ tới, đầu lập tức như dưa hấu nứt toác ra, óc tiên một tường.

Hai mắt của khuôn mặt màu xanh bốc lên ánh sáng xanh lục, mãnh liệt ra sức hút một cái, một đạo hào quang màu vàng trực tiếp bị dẫn nhập trong miệng.

Lúc này khuôn mặt cũng bắt đầu phát sinh một ít biến hóa, bên trong hào quang màu xanh hiện ra màu vàng điểm điểm, phẩm chất không ngừng tăng lên.

- Đại sư huynh, thật giống muốn thăng lên cấp chín rồi!

Một tên sư đệ kinh hãi liên tục nhìn kim quang trong khuôn mặt, đúng là hiện tượng Hồn Nô của bọn họ lên cấp chín.

Trương Thiệu Thiên cũng rất là bất ngờ, vạn phần kinh hỉ, hơn nữa có chút sốt sắng. Bốn tên sư đệ tất cả đều là một mặt hâm mộ.

Phải biết trong Phệ Hồn tông đối với hấp thu hồn phách quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, hơn nữa cạnh tranh dị thường tàn khốc. Đệ tử dưới Vũ Đế, cực nhỏ có người Hồn Nô có thể lên đến cấp chín, nguyên nhân là bởi vì đối với hấp thu hồn phách hạn chế rất lớn. Cũng là tránh khỏi tông môn trở thành bia ngắm cho đại lục.

Trương Thiệu Thiên cũng không nghĩ đi ra một chuyến, dĩ nhiên đạt được lợi ích lớn như vậy. Bốn tên sư đệ còn lại cũng bắt đầu ấp ủ tâm tư của mình, bọn họ là một điểm chỗ tốt còn không đạt được a.

- Hả? Tiến hóa ngưng hẳn, thật giống như còn thiếu một chút, không đủ a!