Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 690: Vũ ra tay

Phía sau một bà lão tiến lên phía trước nói:

- Thanh La đại nhân, giao cho ta đi. Cảnh giới của Vũ tựa hồ cùng ta không phân cao thấp, hắn còn mang theo một người, động thủ khẳng định bó tay bó chân, ta có chín mươi phần trăm có thể bắt hắn!

Thanh La hết sức cao hứng cười nói:

- Không sai, Tây Môn bà bà, phải thủ thắng, đánh ra uy phong của Thiên Nhất Các chúng ta.

- Vâng!

Tây Môn bà bà kia một mặt nghiêm nghị, thề sống chết hoàn thành nhiệm vụ. Đối với Thanh La chào một cái, liền hét lớn một tiếng lao ra chiến hạm, hướng Vũ đuổi tới.

Lý Vân Tiêu thở dài một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác không đành lòng nhìn. Thời khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy mình có chút tàn nhẫn, không đành lòng nói:

- Thanh La đại nhân, vẫn là ngươi cùng mấy vị Vũ Tôn đại nhân xuất thủ một lượt đi, có thể càng ổn thoả chút.

Ba tên Vũ Tôn, hai nữ một nam, đều là tóc trắng xoá, tựa hồ cực kỳ không vui hừ lạnh.

Thanh La cũng là ánh mắt lạnh lùng, ngưng mắt nhìn bóng lưng của Tây Môn bà bà, lạnh lùng nói:

- Lý Vân Tiêu, đối phó một tên Vũ hoàng liền để chúng ta xuất thủ, sau đó cao thủ Tứ Cực môn ai tới ứng phó?

- Yêu nhân, lưu lại cho ta!

Động tác của Tây Môn bà bà có chút tập tễnh, nhưng mà cực nhanh, chỉ nháy mắt liền đuổi theo Vũ, một chưởng hướng trên lưng Vũ vỗ ra.

- Đại Ba La chưởng!

Thân thể nàng ở trên không trung lọm khọm, hai cái chân cũng súc quyển ở trước người, cả người hóa thành một quả cầu tròn trịa, đem chỗ yếu hại quanh thân phòng ngự, thu nhỏ lại diện tích công kích, tay trái đồng thời nắm tay đặt trước ngực, dự định sau một đòn, có thể công có thể thủ, tiến thối như thường, xem như là thủ pháp công kích vô cùng lão luyện.

Vũ hơi nghiêng đầu lại, lạnh lùng phun ra một chữ nói:

- Chết!

Tay phải hắn vung lên, mỗi ra một tất sẽ nở lớn một phần, hóa thành thùng sắt to nhỏ, mạnh mẽ quay về Tây Môn bà bà đánh tới một chưởng.

Ầm!

Quyền kình phá, Đại Ba La chưởng của Tây Môn bà bà trong nháy mắt bị đánh xuyên qua, ở nàng kinh hãi không phản ứng kịp, phòng ngự của mình cũng thuận theo phá nát, thân thể ở trên không trung nổ bể ra, hài cốt không còn.

Chi!

Đám người Thanh La đều là con ngươi lồi ra, phảng phất trong mộng, còn liều mạng dụi dụi con mắt, cảm thấy mình nhất định nhìn lầm, hoặc là trúng ảo giác.

Trong mắt Lý Vân Tiêu cũng bắn ra vẻ hoảng sợ, vừa nãy dưới một quyền kia, tuyệt đối không có nửa phần nguyên khí, vẻn vẹn là quyền kình thân thể, liền trong nháy mắt bể mất một tên bát tinh Vũ hoàng, thực lực như vậy, coi như là Hồn chiến kỹ pháp Phá Long quyền của hắn, cũng xa xa không làm được!

Chuyện gì xảy ra? Mới bao lâu không gặp, dĩ nhiên cường đại như vậy!

Hắn mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, thực lực của Vũ so với dự đoán mạnh hơn nhiều, may là không phải mình đi đối phó, hắn quay đầu nói:

- Thanh La đại nhân, Vũ liền muốn chạy thoát rồi!

Thanh La lạnh run một cái, từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, quát lên:

- Ba vị Vũ Tôn đại nhân, ai đi?

Một quyền đánh nổ bát tinh Vũ hoàng, bất kỳ một tên Vũ Tôn cũng có thể làm đến, vì lẽ đó tình cảnh tuy rằng chấn động, nhưng nàng ngược lại cũng không cảnh giác. Dù sao tình huống cùng cấp thực lực cách biệt to lớn cũng có tồn tại.

Lý Vân Tiêu thở dài nói:

- Thanh La đại nhân, nếu như lại tổn thất một vị Vũ Tôn cường giả, chúng ta liền thua.

Thanh La chấn động, vẻ hoảng sợ từ trong mắt bắn ra, liếc mắt nhìn Vũ xa xa, kiên quyết quát lên:

- Ba vị Vũ Tôn đại nhân, đồng loạt xuất thủ!

Ba tên Vũ Tôn đồng thời nhíu mày, tuy rằng không vui, nhưng mà không dám kháng mệnh, hóa thành ba đạo ánh sáng liền hướng Vũ bắn thẳng đến, lực lượng lĩnh vực mở ra, tầng tầng chồng chất lên nhau, ầm ầm đè xuống.

Con ngươi của Đan Dương Trạch thu nhỏ lại, chờ lệnh nói:

- Đại công tử, ba lão thất phu kia thực lực không yếu, sợ là Vũ tiên sinh nguy hiểm. Không bằng để cho ta đi giết bọn họ!

Vừa nãy việc Giới Thần Bi bị Đường Kiếp ghi hận, làm nội tâm Đan Dương Trạch vẫn rất thấp thỏm không ngớt, tổng thể muốn tìm cơ hội biểu hiện một chút giá trị cùng trung tâm của mình, tuy rằng gãy một cánh tay, thực lực tổn thất lớn. Nhưng mình là thất tinh Vũ Tôn, đối phó ba tam tinh, vẫn là dễ như trở bàn tay.

Đường Kiếp đưa ánh mắt nhìn phía Thương, trưng cầu ý kiến của hắn. Trong lòng Đan Dương Trạch hơi động, tuy rằng không hiểu thân phận mấy người Thương này, nhưng nhìn dáng dấp tựa hồ rất được Đường Kiếp coi trọng, xem ra sau này nhất định phải cùng mấy người này giữ gìn mối quan hệ.

Thương khẽ lắc đầu một cái, cười nói:

- Không có chuyện gì?

Nếu hắn đã nói như vậy, Đường Kiếp tự nhiên cũng không bận tâm, đối với Đan Dương Trạch ôn hòa nói:

- Đan tiên sinh nghỉ ngơi thật tốt một chút đi, đợi lát nữa còn có tác dụng lớn.

Trong lòng Đan Dương Trạch run lên, càng là nơm nớp lo sợ, liên tục xưng vâng.

Vũ che chở Phù, lập tức bị ba tầng lực lượng lĩnh vực nhốt lại, đem nguyên khí toàn thân hắn trói buộc lại, không cách nào vận chuyển sức mạnh mảy may.

Tên Vũ Tôn kia quát khẽ:

- Yêu nhân dừng lại, bó tay chịu trói, theo ta trở về thỉnh tội!

Giờ khắc này Phù đã không có nửa phần khí lực, trắng xám nói:

- Vũ, ngươi đi trước, không cần phải để ý đến ta.

Vũ một mặt hờ hững nói:

- Không có chuyện gì, ba con lâu la mà thôi.

- Thái! Muốn chết!

Lão đầu kia nổi giận gầm lên một tiếng, năm ngón tay như núi, một chưởng liền đè ép lại đây. Dấu tay to lớn ở trên không trung ngưng kết, lực lượng bài sơn đảo hải cuồn cuộn mà xuống.

- Hừ!

Vũ hừ nhẹ một tiếng, trong tay hàn quang lấp lóe, Vĩ Quang kiếm trực tiếp đâm về chưởng ấn này, hàn mang hóa thành một lưỡi dao sắc, trong nháy mắt liền xuyên thấu qua bàn tay khổng lồ kia, chém về phía lão đầu.

Tuy rằng hắn không có thể như vài tên Đại Yêu ở trình độ lớn nhất sử dụng huyền khí cấp chín, nhưng mà tu luyện tới tâm thần hợp nhất, có thể điều động non nửa sức mạnh, đủ để chém giết Vũ Tôn! Hơn nữa thực lực của hắn đạt đến bát tinh Vũ hoàng đỉnh cao, coi như là triển khai Vĩ Quang kiếm, cũng có đầy đủ nguyên khí dồi dào lâu dài chống đỡ.

- Chi! Cẩn thận!

Hai lão bà khác lớn tiếng quát, sắc mặt kịch biến.

Lão đầu cũng sợ hết hồn, cảm nhận được trên kiếm mang kia sắc bén, tựa hồ không gì không xuyên thủng, sợ đến vội vàng thu hồi chưởng, ở trên không trung liên tục lui lại.

Ánh kiếm dán vào thân thể của hắn bắn về phía bầu trời, đem cẩm bào cắt rời, kinh đến hắn chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

- Yêu nhân kia không thể khinh thường, đồng loạt xuất thủ!

Một bà lão hét lớn một tiếng, rốt cục thu hồi tâm ý xem thường, lấy ra một thanh bảo kiếm đâm tới. Một bà lão khác cũng liên tục phát uy, trong nháy mắt nổ ra hơn trăm quyền, đầy trời lít nha lít nhít đều là quyền ảnh, đem Vũ vây quanh nước chảy không lọt, từng quyền oanh tới.

Không gian kia tựa hồ bị loạn quyền này phá nát, bóng người Vũ trở nên hơi hoảng hốt. Trong mắt bà lão cầm kiếm lóe lên tinh mang, một đạo kiếm quang quét qua, trực tiếp đem bóng người hoảng hốt chém nứt, bóng người Vũ lập tức biến mất.