- Hừ, Ngô Vi, uổng cho ngươi cũng là Cửu Tinh Vũ Hoàng, vậy mà lâm trận bức người chiến đội với ngươi cùng nhau nhận lấy cái chết sao?
Bân Kiệt vẻ mặt cười lạnh nói:
- Hôm nay Thái Điểu dong binh đoàn ta chính là muốn nhất thống thành Tây, vừa vặn bắt ngươi tên Cửu Tinh Vũ Hoàng này đầu người tế cờ!
- Càn rỡ!
Ngô Vi phẫn nộ quát:
- Ngày đó Tam đại dong binh đoàn liên hợp quy định, Vũ Tôn cường giả không được phép nhúng tay vào tranh đấu thành Tây. Mà phía dưới Vũ Tôn ai có thể áp ta?
Hắn nhìn lên không trung bốn người bị vây công, một chút chống đỡ hết nổi xuống dưới, nội tâm thẳng tắp chìm xuống.
Bân Kiệt không làm gì được hắn, nhưng hắn cũng không làm gì được đối phương. Muốn thoát ra đi cứu người là không thể nào. Lần này đi ra mấy người, ngoại trừ chính mình ra, sợ là muốn toàn quân bị diệt! Hắn âm thầm tức giận không thôi, thầm hận không có mang nhiều người hơn đi tới.
Nguyên lão hội bên trên quyết định án binh bất động, tiếp tục quan vọng, hết thảy đợi tin tức trên yêu nguyên làm chủ. Nhưng hắn nhịn không được hiếu kỳ liền tự mình mang theo mấy người đi ra, không thể tưởng được lại ăn thiệt thòi lớn như thế.
- Ai có thể ngăn chặn ngươi? Buồn cười, Bân Kiệt còn không ra tay!
Lý Vân Tiêu cao giọng quát một tiếng, mấy quyết ấn đánh ra, Hoàng Triêu Chung trên không trung kia bay xuống, hướng phía Ngô Vi trấn áp mà đi.
- Tiểu bối bằng vào một ít huyền khí đã hung hăng càn quấy, lão tử hôm nay lại để cho ngươi biết, đỉnh phong Vũ Hoàng là hồng câu ngươi vô luận như thế nào cũng vượt qua không được.
Trên người Ngô Vi khí kình bạo phát đi ra, một quyền cường đại trực tiếp hướng bên trên Hoàng Triêu Chung đánh đến.
- Đương!
Hoàng Triêu Chung bị một quyền đánh mạnh xuống, phát ra tiếng chuống phong cách cổ xưa cực lớn. Trên người hào quang đại giảm, hướng phía Lý Vân Tiêu bay trở về.
Lý Vân Tiêu tâm thần chấn động, một ngụm tâm huyết xông tới, nhưng bị hắn cưỡng ép đề xuống. Cái Hoàng Triêu Chung này cũng là tâm thần hắn cùng huyền khí tương liên, sau khi đã bị công kích sẽ ảnh hưởng đến tâm thần của hắn.
Ngô Vi sắc mặt đại biến, sau khi một quyền của mình đánh ra, quyền kình kia vậy mà từ trên cái chuông phản chấn trở về. Không chỉ có như thế, có âm luật cường đại cùng với quyền kình kết hợp lên, ở trên không trung không ngừng đẩy mạnh thoáng qua liền đi tới trước mắt.
- Đây là loại huyền khí gì? Súc sinh!
Hắn vội vàng lại xuất một quyền, đem quyền kình cùng sóng âm kia ngăn trở, nhưng lưỡng cổ lực lượng chồng chất với nhau viễn siêu lực lượng bản thân hắn, ở dưới đối kích, trên cánh tay cơ bắp như là gợn sóng, hướng trên người kéo dài mà đi ra, đúng là sóng âm ơ trong cơ thể của hắn chấn động, trắng trợn phá vỡ tứ chi bách hải.
Đúng lúc này, Bân Kiệt cũng đột nhiên ra tay, trong tay hắn vậy mà nắm một mặt lệnh tiễn kim quang thiểm hiện, tựa như đập ruồi mạnh mẽ vỗ xuống.
- Vũ Mao Lệnh Tiễn!
Ngô Vi chấn động, cưỡng ép chịu đựng sóng âm trong người tàn sát bừa bãi, vội vàng móc ra một cây côn màu trắng, dưới giải phóng vậy mà ở trên không trung biến ảo thành bộ dáng mãnh thú, hướng phía Bân Kiệt nhào tới.
- Phanh!
Kim sắc lệnh tiễn vỗ vào trên người mãnh thú, bộc phát ra khí lưu cường đại, đem hắn chấn trở về.
Ngô Vi đã bị trùng kích cực lớn, cả người trực tiếp bị đánh bay lên không trung, liên tiếp lui về phía sau. Trên hai cánh tay nổi lên gân xanh, ẩn ẩn tất cả đều là thương tích.
Trong lòng của hắn rất là khiếp sợ, kinh hãi nhìn về phía Lý Vân Tiêu, nhớ tới cái chuông lớn kia bên trên đó phát ra lực lượng khiến trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Vốn là chính mình cùng Bân Kiệt là tương xứng, hiện tại bị Hoàng Triêu Chung tổn thương thoáng một phát, lại bị Bân Kiệt đánh lén đắc thủ, đã thụ nội thương nhất định, lại thêm Thái Điểu dong binh đoàn ở chỗ này bố trí, bây giờ là hoàn toàn rơi vào hạ phong.
Lý Vân Tiêu cũng là cảm thụ không được tốt cho lắm, lực lượng của Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm cắn trả, lực phản chấn của Hoàng Triêu Chung đều khiến thân thể cùng tâm thần của hắn chịu tổn thương, sắc mặt hơi có chút trắng bệch.
Trên không trung bốn gã tùy tùng kia của Ngô Vi rất nhanh đã bị bắt xuống, một phát đánh nát đầu gối, cưỡng ép ấn người quỳ xuống tại quảng trường tiếp khách.
- Các ngươi thật ngoan độc! Đây là muốn triệt để toàn diện khai chiến ah!
Ngô Vi khí gầm hét lên, quát:
- Các ngươi chờ đó, chờ Bạo Vũ dong binh đoàn ta toàn diện trả thù ah!
Lý Vân Tiêu lạnh giọng nói:
- Toàn diện trả thù hay không ta không biết, nhưng ít ra ngươi sẽ không nhìn thấy được!
Ngô Vi cười ha hả, nói:
- Ha ha, hẳn là ngươi cho rằng ngươi có thể lưu lại ta?
Tiếng cười của hắn bất chợt dừng lại, chỉ thấy không trung một Thạch Đầu cực lớn như là thiên thạch hướng phía hắn ép đến, bên trên thạch đầu kia phát ra yêu khí, chấn nhiếp nhân tâm, vậy mà không cút nào ở phía dưới hắn!
- A! Yêu thú cấp bậc Vũ Hoàng!
Ngô Vi rốt cục sắc mặt đại biến.
Thạch thú ở trong lúc Tu Di Sơn mới tiến giai Vũ Hoàng, nhưng là ở trong giới thần bia một mực hấp tu lấy khí tức đại địa tức nhưỡng, vốn là huyết mạch vương giả nó lại lần nữa đạt được tiến hóa không ngừng, hiện tại toàn thân tản mát ra quang mang vàng nhạt, khí tức bức người.
Trên quảng trường toàn bộ võ giả đồng thời chấn động, từ lúc nào trên bầu trời không ngờ che dấu một con yêu thú, vậy mà không ai phát giác!
Ngô Vi rốt cục cũng sắc mặt đại biến, từ nơi này uy áp bên trên xem ra vẫn như cũ còn chưa đạt tới Vũ Hoàng đỉnh phong, nhưng yêu thú có ưu thế về thân thể mà bọn hắn không thể nào so sánh nổi. Mình có thể chiến thắng hay không vẫn là không dám chắc bao nhiêu, huống chi còn có một gã Cửu Tinh Vũ Hoàng cùng mình tương đương tồn tại.
Quả nhiên, thời điểm yêu khí ở trên người thạch thú tập trung Ngô Vi, Bân Kiệt cũng ra tay.
Bên trên Vũ Mao Lệnh Tiễn phát ra kim quang cường đại, như là một đóa hoa lôi trán phóng ra, chậm rãi bay lên. Tuy rằng tốc độ thật chậm, nhưng mang đến cho người ta cảm giác áp bách lại vẫn còn ở trên thạch thú.
- Rống!
Thạch thú mạnh mẽ hét lớn một tiếng, thân thể dần dần co rút lại, đầu óc cùng tứ chi đều đang thu vào bên trong cơ thể, hóa thành một khối thạch cầu hình tròn, như là lưu tinh xẹt qua trời cao, lại giống như thiên thạch giáng xuống trần thế. Bốn phía không khí bị xung kích không ngừng thiêu đốt, một đầu hỏa diễm chi hà ở trên trời cao tiêu tan.
- Một đám súc sinh!
Ngô Vi cắn răng giận dữ hét lên, khí tức hai đại cao thủ đem hắn gắt gao tập trung, một cổ cảm giác nguy cơ trước đó chưa từng có xông lên đầu.
Hắn đem khí kình toàn thân vận khởi, mạnh mẽ đem khí cơ hai người tập trung hóa giải, côn bổng màu trắng trong tay giải khai niêm phong, huyễn hóa ra một đầu mãnh thú, tay trái thì năm ngón tay kéo căng thành trảo, một đạo khí thể màu xanh thãm ở lòng bàn tay hiện ra, hình thành một đoàn năng lượng cầu.
- Phụ Cốt Chi Thú, U Minh Thánh Trảo!
Hai cổ lực lượng đồng thời oanh ra, một kích mạnh nhất của Ngô Vi bộc phát, thiên thạch cùng với lệnh tiễn kia đồng thời đánh úp lại.