- Lý Vân Tiêu, ngươi muốn chết!
Lý Vân Tiêu đang trong đại sảnh lập tức liền bị một cổ sát khí rất mạnh tập trung vào, ngay sau đó một đạo sóng âm bén nhọn phá không mà đến, tuy rằng thanh âm truyền đi rất rộng, nhưng lực công kích lại hội tụ thành tuyến, chỉ nhắm vào một mìn hắn, toàn bộ đại sảnh đều bị cỗ lực lượng này chấn cho lung lay, giống như đang trong nước biển vậy, không gian có chút phiêu hốt bất định.
Lý Vân Tiêu toàn thân lạnh như băng, lỗ chân lông lập tức toàn bộ mở ra, một loại khí tức tử vọng ập đến.
Hải Bắc Phi ra tay quá đột nhiên, nếu có chuẩn bị thì coi như là một quyền của Vũ Đế hắn cũng tiếp được. Nhưng đối phương tới quá đột nhiên, lực lượng Vũ Tôn nhị tinh toàn bộ triển hai khiến lỗ chân lông hắn căng lên, sát khí chui thẳng vào thể nội.
Đúng lúc này, Lục Tốn hét lớn một tiếng xông tới, dùng thân thể ngăn ở trước người Lý Vân Tiêu, trong mắt lóe ra thần sắc kiên nghị thấy chết không sờn.
Hắn là Thuật Luyện Sư ngũ giai đỉnh phong, thần thức cường đại hơn xa người bình thường.
Ngay sau đó, Phương Thụy cũng chạy đến. Hai người một trước một sau, mở ra hai tay che chở Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu trong nội tâm cả kinh, đồng tử bỗng nhiên mở lớn. Một cổ tình cảm ấm áp chảy xuôi trong lòng, nhìn thấy hai lão đầu tóc trắng xoá ngăn ở trước người mình, bọn hắn thủ hộ không phải mình, mà là Thuật Đạo vô thượng mà bọn hắn vẫn luôn hướng tới.
Bọn hắn đối với Lý Vân Tiêu cũng chưa quen thuộc, nhưng lại từ trên người Lý Vân Tiêu thấy được mục tiêu mà bọn hắn khó với tới.
Mặc dù không thể với, nhưng tâm luôn hướng về.
Trong dòng sông lịch sử dài dòng buồn chán, trên con đường vĩnh viễn không có điểm cuối này từng xuất hiện qua không ít người thủ hộ, thủ hộ lấy Tín Ngưỡng thần thánh trong suy nghĩ của mình, vì nó mà kính dâng ra sinh mệnh. Hai người tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng lại cắn chặt răng, không lui một bước!
- Đây là...
Bóng người Hải Bắc Phi vọt vào trong, trong tay đã ngưng tụ lấy lực lượng không gì sánh nổi, mắt thấy sắp chụp trúng bỗng nhiên thấy được hai gương mặt quen thuộc, hắn liền vội vàng cưỡng ép thu hồi chưởng lực, ra sức khẽ hấp trên không trung, ép tất cả khí thế của mình trở về.
Vũ Tôn chi lực, mặc dù chỉ là dư uy, nhưng cũng không phải hai lão đầu này có thể chống được a! Nếu làm bị thương bọn hắn, hậu quả không thể lường được!
"PHỐC! "
Khí kình cường đại xông về trong cơ thể, một ngụm tâm huyết trực tiếp xông lên yết hầu, hắn cưỡng ép xoay mấy vòng trên không trung, lúc này mới hóa giải được kình khí, nhưng trong cơ thể hiển nhiên đã bị nội thương.
Loại cưỡng ép ngừng chân khí này có hại rất lớn cho cơ thể, hơn nữa tu vị càng cao cắn trả lại càng lớn. Hải Bắc Phi vội vàng xông tới, cũng không chút hạ thủ lưu tình, hiện giờ toàn bộ đều bị hắn nhận lấy, trong cơ thể khí huyết quay cuồng, chỉ cảm thấy kinh mạch đứt gãy hơn mười chỗ.
- Hai vị đại sư, đây là vì sao?
Hắn khó hiểu, mình muốn giết Lý Vân Tiêu, mọi người lẽ ra nên rất vui vẻ mới đúng chứ?
- Vì sao?
Lục Tốn trở về tử Quỷ Môn quan, vẻ mặt tái nhợt, cắn răng nói:
- Hải Bắc Phi! Uổng cho chúng ta vì dong binh đoàn Thái Điểu bán mạng nhiều năm như vậy, ngươi vậy mà muốn giết Vân Tiêu đại sư! Vậy trước tiên bước qua thi thể chúng ta đi đã!
- Đúng! Bước qua thi thể chúng ta đi!
Thuật Luyện Sư còn lại giờ phút này cũng nhao nhao phản ứng lại, nguyên một đám bước nhanh về phía trước, ngăn ở trước người Lý Vân Tiêu, lộ ra thần sắc kiên định, thấy chết không sờn!
Lần này thật sự đã hù sợ Hải Bắc Phi rồi, hắn cứ đứng ngốc ở đó.
- Cha, ngươi đây là muốn làm gì thế?!
Hải Lâm cũng xông tới, mở miệng chỉ trích, mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ. Không nói đến Lý Vân Tiêu mấy lần cứu tánh mạng của hắn, hơn nữa Thuật Đạo cực cao, được chúng đại sự tôn sùng và tôn kính. Nếu chết ở đây sẽ là một phiền phức cực lớn.
- Cái này...
Hải Bắc Phi trợn tròn mắt, nói:
- Lý Vân Tiêu không phải đắc tội chư vị đại sư sao?
- Đắc tội?
Phương Thụy cả giận nói:
- Người đắc tội chúng ta chính là Hải đoàn trưởng đại nhân ngươi đấy! Lão tử không làm nữa, ngươi thỉnh người khác cao mình hơn đi!
- Ta cũng không làm nữa! Thực là con mẹ nó bực mình!
- Ta cũng vậy! Bán mạng vài năm, vậy mà muốn gây bất lợi cho Vân Tiêu đại sư!
Mọi người nhao nhao hưởng ứng, tất cả đều cực kỳ giận giữ.
Hải Lâm vội vàng giải thích mọi chuyện một lần, Hải Bắc Phi nghe được mồ hôi lạnh đầm đìa, thì ra là muốn kí hợp đồng. Hắn vẻ mặt cầu xin giúp đỡ nhìn qua Lý Vân Tiêu, lộ ra thập phần câu nệ.
Chu Tường cũng có chút choáng váng, không thể tưởng được cường giả Vũ Tôn cũng có thể lộ ra bộ dạng tội nghiệp như vậy, giống như đang khẩn cầu vậy. Hắn đột nhiên cảm giác lưng mình thẳng lên không ít, cảm thấy mình lúc trước tát mười cái kia rất có phân lượng, rất đáng.
- Vân Tiêu đại sư, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi quỷ quái này đi! Ta đã sớm ở đến phát ngán rồi!
Phương Thụy cố vấn nói:
- Có Vân Tiêu đại sư mang theo chúng ta, thiên hạ rộng lớn nơi nào không thể đi. Coi như là bảy thế lực lớn xưng bá thiên đại nhất định cũng sẽ tiếp nhận chúng ta.
Hải Bắc Phi khẩn trương, không còn chú ý thân phận nữa, kêu rên nói:
- Vân Tiêu đại sư, ngàn vạn đừng ah! Vừa rồi ta nhất thời hồ đồ, không hiểu rõ tình huống, kính xin đại sư rộng lòng tha thứ!
Nếu những người này đi rồi, hậu cần dong binh đoàn Thái Điểu cơ hồ đoạn tuyệt, sợ là không dừng chân được ở Khinh Ca Lâm Địa mấy tháng.
Lúc này ánh mắt mọi người đều nhìn qua Lý Vân Tiêu, tựa hồ đang chờ hắn quyết định.
Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào Hải Bắc Phi, trong ánh mắt hiện lên một đạo hàn ý, nói:
- Nếu không phải xem trên phân thượng Hác Liên Thiểu Hoàng, ngươi bây giờ cũng không có khả năng bình yên vô sự đứng ở đây đâu.
Hải Bắc Phi nội tâm một hồi phát khổ, Lý Vân Tiêu lời này đương nhiên hắn sẽ không tin thật, cho rằng đối phương chỉ là nói để giữ thể hiện. Dù sao người trẻ tuổi, sĩ diện cũng rất bình thường. Nhưng hắn đã làm sai trước, cũng không dám phản bác, chỉ kinh ngạc hỏi:
- Vân Tiêu đại sư biết Hác Liên đoàn trưởng sao?
Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên một tia nhớ lại, nói:
- Ngươi về sau sẽ biết.
Hắn nhìn đám Lục Tốn nói:
- Chư vị, ta còn có việc muốn dừng lại ở Khinh Ca Lâm Địa một thời gian ngắn, hơn nữa Hác Liên Thiểu Hoàng có quan hệ không cạn với ta. Mong rằng chư vị tiếp tục lưu lại dong binh đoàn Thái Điểu phụ tá.
Lục Tốn cau mày nói:
- Vân Tiêu đại sư về sau phải rời đi sao? Chúng ta hy vọng có thể đi theo bên cạnh đại sư!
Hắn lộ ra vẻ mặt khát vọng.
- Nguyện đi theo bên cạnh đại sư!
Mọi người cơ hồ trăm miệng một lời kêu lên, trên mặt mỗi người đều tràn đầy kiên quyết và khao khát.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, cảm khái nói:
- Trong thời gian ngắn ta sẽ không rời đi, tâm tình chư vị ta có thể hiểu được. Trong đoạn thời gian này, Thuật Đạo nếu có vấn đề gì nghi vấn ta sẽ hết sức giải đạp. Hơn nữa sau khi rời khỏi Khinh Ca Lâm Địa, ta cũng sẽ có bồi thường cho các vị.