Hải Lâm khen:
- Vân Tiêu đại sư thật là lợi hại! Lục đại sư là một vị Thuật Luyện Sư ngũ giai duy nhất ở đây, vốn Hác Liên đoàn trưởng đã có ý muốn Lục đại sư đảm nhiệm chức đại đội trưởng đội thứ tám, nhưng lại bị Lục đại sư một mực từ chối.
Đinh Linh Nhi cười nói:
- Loại người thế này, cả ngày đều chim đắm trong Thuật Luyện, làm sao có thời gian rãnh đi quản những chuyện linh tinh này chứ?
- Lục đại sư, Lục đại sư, tổ tịch ta đều đã đưa đến rồi.
Đột nhiên bên trong truyền đến một tiếng kêu, một gã nam tử hai tay nâng một chồng sách cao đến hai mét, vòng vo vài vòng chung quanh nói:
- Ồ, Lục đại sư đâu rồi?
- Bân đại nhân!
Chu Lôi thấy rõ bộ dạng người tới, lại càng hoảng sợ, vội bước lên giúp hắn để chồng sách trên tay xuống. Chỉ thấy Bân Kiệt một thân bụi bậm, giống như vừa lăn mấy vòng trên mặt đất vậy, cả kinh nói:
- Bân đại nhân, ngươi đây là...
Bân Kiệt cười khổ nói:
- Thì ra là các ngươi sao, Lục đại sư đi đâu rồi? Hắn bảo ta tìm đến tất cả điển tịch thuật luyện ở Khinh Ca Lâm Địa, ta đã vài ngày không ngủ rồi.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
- Hầu hạ những người này khổ cực như vậy sao?
Bân Kiệt thống khổ nói:
- Đâu chỉ là khổ cực, quả thực là thống khổ ah! Mẹ nó, ai làm vị trí đại đội trưởng đội thứ tám này chính là thứ vương bát đản! Hải Lâm thiếu gia, lúc nào mới tìm được đồ ngốc tiếp nhận vị trí của ta đây?
Hắn ngẩng đầu lên, nói:
- Đúng rồi, vị này là...
Hải Lâm tranh thủ thời gian giới thiệu nói:
- Vị này chính là Vân Tiêu đại sư, Thuật Luyện Sư ngũ giai, đại đội trưởng đội thứ tám chính thức.
Bân Kiệt:
-...
- Ha ha...
Bân Kiệt xấu hổ cười cười, vội vàng phủi bụi trên người, tiến lên bắt tay nói:
- Không khổ cực, tuyệt không khổ cực! Ngươi tốt, đồ ngốc ngươi tốt, ặc, không không không, Vân Tiêu đại sư đúng không? Vân Tiêu đại sư ngươi tốt, ta gọi là Bân Kiệt!
Lý Vân Tiêu đưa tay ra, bộ dạng không mặn không nhạt
Bân Kiệt vội hỏi:
- Vừa rồi ta chỉ là nói đùa với Vân Tiêu đại sư thôi. Làm đại đội trưởng qua thật cực kỳ thoải mái, cả ngày làm mưa làm gió, ăn ngon uống tốt.
Hắn nhìn Đinh Linh Nhi và Lạc Vân Thường ở sau lưng, đưa miệng đến bên tai Lý Vân Tiêu, thần bí nói:
- Còn có mỹ nữ chủ động đưa tới cửa nữa, hắc hắc.
Lý Vân Tiêu con mắt sáng ngời, nói:
- Có chuyện tốt bực này sao?
- Đương nhiên!
Bân Kiệt nói:
- Cơ hồ hơn phân nửa thương mậu thành tây này đều nằm dưới sự quản hạt của đội thứ tám, ngươi nói có nhiều chỗ tốt không?
Hắn lại che miệng nói:
- Tiểu la lỵ chủ động khóc lóc đến cầu, có thể quấn cả hai vòng Khinh Ca Lâm Địa đấy!
Lý Vân Tiêu cũng lộ ra dáng cười hiểu ý, nói:
- Vậy chẳng phải ta nên lập tức tiếp nhận sao?
- Còn cân nhắc gì nữa?
Bân Kiệt vỗ bờ vai của hắn nói:
- Huynh đệ tuy rằng ngươi tuổi trẻ tài cao, nhưng cũng cần chú ý rèn luyện thân thể, ăn nhiều thuốc bộ một chút, nếu không sẽ không chịu đựng nổi đâu. Về sau thiếu nữ vô tri ở đây liền nhờ huynh đệ ngươi đi trấn an rồi, ta có chuyện quan trọng đi trước một bước!
Hắn nói xong liền hóa thành một đạo quang mang, trực tiếp biến mất trong nội viện, lao về phía thành bắc. Trên bầu trời còn có thể mơ hồ nghe được tiếng cười to truyền đến.
Lý Vân Tiêu nhìn hào quang biến mất kia, nội tâm thầm nghĩ: dĩ nhiên là Vũ Hoàng cửu tinh! Xem ra tiểu tử Thiếu Hoàng kia quả nhiên bồi dưỡng được một thế lực không tệ a!
Hải Lâm ngượng ngùng nói:
- Vân Tiêu đại sư, nếu ngươi không thích nơi này, ta trở nói với phụ thân đại nhân, nhất định sẽ điều ngươi đi.
Lý Vân Tiêu híp mắt cười nói:
- Không có việc gì, ta cảm thấy rất tốt.
- Rất tốt?
Chu Lôi nói:
- Vừa rồi Bân Kiệt đại nhân vụng trộm nói gì với ngươi thế.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh truyền đến, Đinh Linh nhi sắc mặt khẽ biến thành lạnh lùng, nói:
- Tên rác rưởi kia nói làm chức đại đội trưởng ở đây, tiểu la lỵ chủ động khóc lóc đến cầu, có thể quấn cả hai vòng Khinh Ca Lâm Địa. Nếu không các ngươi cho rằng Vân thiếu vì sao lại ở lại nơi đến chim cũng không thèm ỉa này chứ?
Lý Vân Tiêu vẻ mặt hắc tuyến, vội vàng giải thích nói:
- Không phải nguyên nhân này, ta dù sao cũng là Thuật Luyện Sư mà, ở cùng một chỗ với mọi người cũng sẽ quen thôi.
Chu Lôi vỗ vỗ bả vai hắn nói:
- Vân Tiêu đại sư, tất cả mọi người đều là nam nhân, có thể hiểu được mà.
Lý Vân Tiêu vội la lên:
- Thực không phải như các ngươi nghĩ đâu.
Hải Lâm nói:
- Vân Tiêu đại sư, chúng ta vẫn nên đi xem tình huống nơi này đi?
- Đúng đúng đúng, trước tiên xem tình huống nơi này đi.
Lý Vân Tiêu trán đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy sau lưng có hai hàn ý quét tới, thật giống như hai khôi băng đang ở sau lưng mình vậy.
Hải Lâm nói:
- Vân Tiêu đại sư mời qua bên này. Đúng rồi, lát nữa ta sẽ đưa đến cho ngươi đại lượng thuốc bổ, Vân Tiêu đại sư nhất định phải bảo trọng thân thể đấy.
Lý Vân Tiêu:... "
Ở đằng sau tiểu viện liên bài là một khối đất trống cực lớn, phía trước là một kiến trúc tựa như bảo hồ lô, rất rộng rãi, thỉnh thoảng còn có người ra ra vào vào.
Cửa ra vào có một gã nam tử đang hăng hái chỉ huy lấy gì đó.
- Lề mề cái gì? Còn không mau đưa qua cho Nhiếp đại sư!
- Ngu ngốc! Lãnh đại sư muốn chính là Thất Hương Diệp, không phải Thất Liên Diệp, ta đá chết ngươi bây giờ!
- Ngươi đi cả buổi mà ngay cả một khối Vô Ảnh Hàn Băng cũng không tìm thấy, trước khi trời tối mà không tìm thấy thì đừng có quay về nữa.
- Con mẹ ngươi! Vệ đại sư muốn yêu đan của Bạo Hỏa Trư, không phải đầu heo!
Nam tử kia nện một cái đầu heo hỏa hồng sắc lên đầu thủ hạ, một hồi quyền đấm cước đá nổi giận đuổi đi, giận dữ hét lên:
- Lại gây chuyện không tốt, ta bắt nguyên một đám các ngươi vào cho các đại sư bên trong luyện đấy!
Đám thủ hạ đều cúi đầu, nhanh chóng chạy đi.
- Chu Tường đại nhân!
Hải Lâm từ xa kêu lên, cười nói:
- Chu Tường đại nhân xem ra sống thật tốt a!
Nam tử kia ngưng mắt xem xét, lập tức chạy đến, cơ hồ muốn quỳ xuống, kêu lên nói:
- Hải Lâm thiếu gia, xin ngài điều ta đi, ta sẽ lập Trường Sinh bia cho ngài, mỗi ngày ba khấu chín bái!
Hải Lâm cười nói:
- Ở đây không cần chém chém giết giết, mỗi ngày trải qua cuộc sống an nhàn, quả thật cực kỳ thoải mái. Người khác muốn còn không được ấy chứ.
Chu Tường thống khổ nện vào ngực, ôm Hải Lâm khóc lớn nói:
- Trả lại ta đoạn thời gian đao quang huyết ảnh đi.
Hải Lâm đẩy hắn ra, giải thích với Lý Vân Tiêu:
- Vị này chính là đội phó Chu Tường của đội thứ tám, làm người rất tốt.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, ở trong miệng Hải Lâm ai cũng tốt cả.
Ánh mắt của hắn đảo qua trên người Chu Tường, lập tức liền có phán đoán, Vũ Hoàng ngũ tinh!
Xem ra có thể trở thành cấp bậc đội trưởng dong binh đoàn Thái Điểu ít nhất cũng là cường giả Vũ Hoàng. Hơn nữa tuổi Chu Tường cũng cực kỳ trẻ, xem ra thiên phú rất mạnh. Đoàn đội an bài hắn ở lại nơi này làm việc đâu đâu cũng là một loại bảo hộ đối với hắn.