Hồng Vũ hét lớn một tiếng, bảo kiếm trong tay bỏ niêm phong, hàn mang ngưng tụ trên không trung không tiêu tán, hóa thành vô số đạo bóng kiếm chém ra một con đường máu.
Hộ vệ bốn phía cũng nâng tinh thần lên, các loại sát chiêu chém ra.
Sinh tử là vào lúc này.
Tư Đồ Hoành cả kinh nói:
- Bọn chúng bắt đầu trùng kích.
Cố tiên sinh cười lạnh nói:
- Đó là tìm chết, đám linh thử này sẽ đi theo bọn họ. Nếu như thủ vững tại chỗ, chỉ cần thời gian qua đi còn có một đường sinh cơ, hiện tại nha..., hắc hắc.
Tư Đồ Hoành sắc mặt đầy vui mừng, nói:
- Mặc dù chỉ là tam giai, nhưng cũng là mấy vạn linh thử a! Ta cũng rất muốn xem bộ dáng bọn chúng chết trong bụng chuột, ha ha ha...
Cố tiên sinh vẻ mặt âm lãnh, đồng tử của hắn co rút lại, cau mày nói:
- Xảy ra chuyện gì?
- Như thế nào?
Tư Đồ Hoành nhìn sắc mặt của hắn, một cảm giác không tốt xông lên đầu.
Trong mắt Cố tiên sinh bắn ra hào quang âm lãnh, giật mình nói:
- Những linh thử kia vì sao chết nhanh như vậy?
Nội tâm Tư Đồ Hoành cả kinh, ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy thương đội đã tiến được vài trăm mét, những nơi đi qua linh thử chết từng phiến. Cơ hồ mỗi tên võ giả đánh ra đều chết một đám lớn.
Hắn kinh hãi nói:
- Có phải những linh thử này đã tới giờ hay không, bắt đầu duy trì không được?
Cố tiên sinh cắn răng nói:
- Không đúng, nhất định có cổ quái! Ngươi nhìn đám Đại Vũ Sư kia đi, vậy mà cũng một chiêu có thể chém giết hơn mười con tam giai linh thử. Hơn nữa linh thử công kích yếu đi rất nhiều! Trong thương đội đối phương nhất định là có cao nhân.
Tư Đồ Hoành cả kinh nói:
- Vậy làm sao bây giờ? Lập tức sắp lao ra khỏi đàn linh thử rồi.
Sắc mặt Cố tiên sinh âm trầm, nhìn một hồi rồi nói:
- Đạo thứ nhất sắp thất bại. Nhưng mà phương hướng bọn chúng xông qua là đường đi Khinh Ca Lâm Địa, còn có trò hay đang chờ chúng phía sau, vội cái gì. Ta đúng là muốn nhìn một chút, đối phương có người nào đang tác quái.
Chu Lôi nhìn qua điểm cuối của thử triều, đại hỉ nói:
- Chư vị chịu đựng, lập tức lao ra rồi!!
Tinh thần của hắn đại chấn, dưới đao linh thử chết thành phiến. Nội tâm cũng sinh ra thần sắc hồ nghi, cảm giác những linh chuột này dường như uể oải không ít.
Mọi người đại hỉ, tinh thần càng phấn chấn. Không chỉ có Chu Lôi, tất cả mọi người cảm thấy bản thân đã trở nên nhanh nhẹn hơn, những linh thử này giống như ăn phải thuốc độc, tiếng kêu cũng trở nên uể oải.
Trong nội tâm Hải Lâm hơi động một chút, dường như cảm nhận được trên thân thể Lý Vân Tiêu truyền ra chấn động nào đó, huyết mạch chi lực của mình dường như bị áp chế. Nhưng loại chấn động này như có như không, hắn không thể khẳng định.
Trong mắt Lý Vân Tiêu mang theo vui vẻ, hắn đã dần dần triển khai hỏa chi vực giới, dưới giới lực bao phủ, tất cả linh thử bị khắc chế gắt gao. Nếu không có chú ý cẩn thận, trực tiếp triển khai vực giới chi lực, hoàn toàn có thể lập tức đè chết mấy vạn linh thử nơi này.
Đến lúc này thương đội thuận lợi lao ra khỏi đám linh thử.
- Quá tốt!
Chu Lôi đại hỉ, nói:
- Mọi người không cần nghỉ ngơi, tốc tốc về thành! Chỉ cần trở lại Khinh Ca Lâm Địa thì an toàn rồi!
Mọi người đều có cảm giác sống sót sau tai nạn, bắt đầu chạy như điên trong yêu nguyên. Nhìn thứ thử triều đông nghịt đã lùi xa, lúc này tâm tình mới tốt hơn.
Chạy một lúc, Lý Vân Tiêu đột nhiên nói ra:
- Chư vị vẫn nên nghỉ ngơi đi, tiếp tục như vậy tất cả mọi người sẽ không chịu được.
Chu Lôi nói:
- Thừa cơ hội này một mạch chạy về thành, bằng không lát nữa trời tối thì phải chờ tới ngày mai.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
- Không quan tâm thể lực chạy như thế, nếu gặp gỡ địch nhân thì làm sao bây giờ? Rõ ràng có người đang âm thầm tính toán chúng ta.
- Không sai!
Sắc mặt Hồng Vũ trầm xuống, quát lớn:
- Mọi người dừng lại, nghỉ ngơi tại chỗ!
Chu Lôi dường như cảm thấy có đạo lý, không nói gì thêm. Mà là đi đến bên người Hải Lâm, quan tâm nói:
- Thiếu gia, cảm giác như thế nào?
Sắc mặt Hải Lâm hơi trắng bệch, tóc mai của hắn đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, khẽ cười nói:
- Không có việc gì. Ta ngồi trên xe ngựa không nhúc nhích, có thể có chuyện gì.
Chu Lôi gật gật đầu, nhìn sắc trời, nói:
- Xem ra trước trời tối là không thể về thành rồi.
Hải Lâm cười nói:
- Chỉ cần mọi người bình an vô sự, muộn một ít thì có làm sao.
Lạc Vân Thường vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ các ngươi không kỳ quái là có người nào ra tay với các ngươi sao?
Chu Lôi mỉm cười, nói:
- Ở Khinh Ca Lâm Địa các loại tranh đấu cực kỳ phức tạp, cho nên không cần phải xoắn xuýt nguyên nhân. Các loại giết chóc tùy thời đều có thể xuất hiện, đây không phải là lần đầu tiên, nhưng mà lần này vô cùng hung hiểm, may mắn toàn bộ thương đội đều bình an vô sự.
Hồng Vũ cũng cảm khái nói:
- Rất nhiều loại báo thù kiểu này đều không biết đối phương là ai, vì cái gì ra tay. Hiện tại mục tiêu chủ yếu là bảo vệ thiếu chủ trở lại Khinh Ca Lâm Địa, mà không phải là tìm hiểu thù nhân là ai. Việc này chờ sau khi trở về sẽ có người làm. Nhưng mà địch nhân lần này rất mạnh, không đơn giản.
Lạc Vân Thường ngạc nhiên, thì ra bọn họ đã tập mãi thành quen. Thật sự rất khó tưởng tượng cả ngày sinh hoạt trong bóng râm chết chóc mà vẫn không bị điên mất.
Trên mặt Chu Lôi lộ ra vẻ sùng kính, hơi kích động nói:
- Cho nên chúng ta hy vọng đoàn trưởng có thể mang tới tương lai hoàn toàn mới cho Khinh Ca Lâm Địa.
Đinh Linh Nhi vuốt mái tóc, nói:
- Xem ra các ngươi thập phần tín nhiệm và trung thành với Hác Liên Thiếu Hoàng đại nhân a.
Thần sắc Hải Lâm đều nghiêm nghị, nói:
- Hác Liên đại nhân sẽ trở thành dong binh chi vương chính thức, mở ra thời đại mới cho Khinh Ca Lâm Địa! Nhưng mà đại nhân...
Hắn nhìn qua Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường, sắc mặt trở nên cổ quái. Ngay cả Chu Lôi cũng khẽ nhíu mày đầu.
- Nhưng mà cái gì?
Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường lập tức khó hiểu.
- Nhưng mà hắn sắc quỷ mười phần, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp là muốn kéo lên giường.
Lý Vân Tiêu không mặn không nhạt nói ra.
- Cái gì?
Hai nữ đồng thời biến sắc, trên mặt mang theo xem thường và tức giận.
Hải Lâm ngượng ngùng nói:
- Ách, cái này..., đại nhân hắn có chút thói quen không tốt. Nhưng mà hai vị yên tâm, các ngươi cứu thương đội chúng ta, là ân nhân của Thái Điểu dong binh đoàn, đại nhân hắn sẽ không thế nào với hai vị.
Lạc Vân Thường cảm thấy hơi chóng mặt, nói:
- Nếu như không cứu các ngươi thì sao?
Chu Lôi cười nói:
- Hắc hắc, vậy phiền toái.
Đinh Linh Nhi tức giận, mắng:
- Cái gì dong binh chi vương, rõ ràng là dong nữ chi vương! Lúc trước Cổ Phi Dương vì sao không một chưởng đánh chết tên sắc quỷ này đi!
Nàng hung hăng trừng Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu ngượng ngùng nói:
- Cái này..., lần sau có cơ hội lại đánh.
Hải Lâm cười nói:
- Nghe nói sư phó của đoàn trưởng đại nhân là Cổ Phi Dương đại nhân cũng là nhân vật phong lưu khong bị trói buộc, tuyệt thế mỹ nhân qua tay vô số, có thể quấn hai vòng cả Thiên vũ Giới.