Yêu Long cả kinh, sợ hãi nói:
- Như thế nào? Cấm chế trong người ngươi?
Lý Vân Tiêu khẽ lắc đầu nói:
- Ngươi không nên lộn xộn, vị đại nhân kia không chỉ thành lập một cánh cửa, hơn nữa phía trên còn có thần thức của hắn. Vừa rồi ta kéo vòng đồng chỉ sợ đã xúc động hắn, nếu như hiện tại tùy tiện rời đi, lập tức sẽ kích phát thần thức của hắn truy tung. Không nói đến có thể chạy đi hay không, mặc dù thoát đi, nhất định cũng làm hắn nhận ra ta.
Sắc mặt Yêu Long cũng khó nhìn, nhớ tới gương mặt người nọ, cũng nhịn không được đáy lòng phát lạnh, nói:
- Bây giờ nên làm cái gì?
Lý Vân Tiêu nói:
- Vị đại nhân kia hiện tại nhất định biết có người động tới cánh cửa, nhưng hắn thần thức cũng không có tỉnh lại. Chứng minh hắn cũng không biết ta là Cổ Phi Dương, cấm chế ở nơi này cực kỳ lợi hại, sợ là khẽ động sẽ gây ra động tĩnh. Hiện tại cần làm chính là trước khi thần thức đại nhân kia tỉnh lại, chạy khỏi nơi này.
- Ngươi trực tiếp nói làm sao bây giờ a!
Yêu Long trầm giọng nói, dường như cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, bắt đầu hỏi thăm.
Lý Vân Tiêu nói:
- Không cần sợ, nếu ta không có đoán sai thì đại nhân kia bố trí Hư Không Trảm sở trường của mình tại đây, ta hiện tại trước liên hệ Côn Ngô Thần Thụ, chờ lát nữa chúng ta đồng lòng đánh tan cấm chế, làm cho hắn tiếp ứng chúng ta, dùng hồn lực vô tận của hắn kéo chúng ta ra ngoài.
- Tốt!
Yêu Long hét lớn một tiếng, thân thể lập tức hóa thành một đạo kiếm quang, chính là Trảm Yêu Kiếm Quyết, trực tiếp phóng lên trời.
Trong nháy mắt này Lý Vân Tiêu cũng thi triển Đại Diễn Thần Quyết, khoa đẩu văn màu vàng hiện ra.
Ngay thời điểm hai người sử dụng chiêu thức, trong không gian đen kịt có vô số hào quang, đem trọn không gian mở ra, đánh tan như tờ giấy.
May mắn hai người sớm có chuẩn bị, kiếm quang cùng Đại Diễn Thần Quyết trực tiếp ngăn cản Hư Không Trảm, đánh tan hư không vô tận.
Lúc này trên bầu trời xuất hiện một tia hào quang, trực tiếp chiếu vào hai người, biến mất trong hư không.
Cánh cửa phía dưới vang lên âm thanh vòng đòng chấn động, một hư ảnh màu đen xuyên qua cánh cửa đi ra ngoài. Toàn thân của hắn bao phủ trong áo đen, hoàn toàn không có khuôn mặt, đôi mắt như sao ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn hư không.
Lúc này thân ảnh Yêu Long cùng Lý Vân Tiêu vừa mới biến mất, cũng chỉ còn lại hào quang màu vàng không ngừng biến ảo lưu lại.
Bóng đen kia ngưng mắt nhìn thật lâu, thì thào lẩm bẩm:
- Côn Ngô Thần Thụ?
Dường như nội tâm cũng cực độ nghi hoặc, cuối cùng chậm rãi biến mất trong cánh cửa. Chỉ truyền ra âm thanh nhàn nhạt.
- Bị người ta phát hiện sao? Rốt cuộc là ai!
Trong huyệt động dưới Phương Thốn sơn.
Lý Vân Tiêu đột nhiên mở hai mắt ra, một đạo kim quang bay ra khỏi mi tâm Mộng Vũ, thần sắc hắn âm tình bất định.
Mộng Bạch nhanh chóng bước lên nói:
- Sư phó, tỷ tỷ của ta như thế nào?
Hắn nhìn thấy Lý Vân Tiêu sắc mặt không tốt lắm, một lòng lập tức huyền cổ họng.
Lý Vân Tiêu trầm mặc một hồi, an ủi hắn nói:
- Không có việc gì, chỉ là hôn mê sâu mà thôi. Mộng Bạch, trong trí nhớ của ngươi từng có mộ nam tử này không...
Hắn cẩn thận miêu tả tướng mạo của người nọ, đồng thời ngưng khắc đồ án trên mặt đất, làm cho Mộng Bạch phân biệt.
Mộng Bạch vẻ mặt nghi hoặc, lắc đầu.
Lý Vân Tiêu thở dài, biết rõ tất nhiên sẽ không có kết quả gì. Hắn lần nữa hỏi:
- Trong ấn tượng của ngươi, phụ mấu là người nào?
Mộng Bạch ngạc nhiên nói:
- Chuyện này có quan hệ gì sao? Phụ thân tên là Mộng Diêm, là một binh sĩ ưu tú của Thiên Thủy quốc, vì nước hi sinh. Ta vẫn còn giữ huy chương vinh dự đây.
Hắn lấy một tấm huy chương bằng sắt đưa cho Lý Vân Tiêu xem, phía trên đã có dấu vết gỉ sét. Trên đó có khắc hai chữ Mộng Diêm.
Lý Vân Tiêu nói:
- Vậy mẫu thân các ngươi thì sao?
Mộng Diêm vì nước hi sinh chắc chắn sẽ không phải mấu chốt.
Trên mặt Mộng Bạch mang theo vẻ cô đơn, nói:
- Đều tại ta. Nghe tỷ tỷ nói, mẫu thân của ta thời điểm sinh ta bị khó sinh mà chết. Ta cho tới bây giờ chưa thấy mặt mẫu thân của ta.
Lý Vân Tiêu cảm thấy có chút vô lực, hắn nhìn Tiêu Khinh Vương nói:
- Khinh Vương, phiền toái ngươi đi Thiên Thủy quốc tra thân thế của tỷ đệ Mộng Bạch rõ ràng, không được bỏ sót cái gì cả.
Tiêu Khinh Vương cảm thấy kinh ngạc nói:
- Chuyện này và chuyện Mộng Vũ hôn mê có quan hệ gì sao?
Thần sắc Lý Vân Tiêu nghiêm nghị, nói:
- Trong thức hải Mộng Vũ có người hạ cấm chế.
Tiêu Khinh Vương chấn động, nói:
- Ai làm?
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
- Ta hiện tại chỉ phỏng đoán, nhưng vẫn không thể xác định. Nếu thật sự là người nọ thì phiền toái.
Tiêu Khinh Vương dường như cũng cảm thấy tính nghiêm trọng của chuyện này, bởi vì từ quen Lý Vân Tiêu lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng nghe hắn nói qua hai chữ "Phiền toái". Hắn cẩn thận hỏi:
- Người nọ rất mạnh?
- Mạnh?
Lý Vân Tiêu cười khổ một tiếng, nói:
- Đã không phải là dùng chữ ‘ mạnh ’ để miêu tả nữa.
Tiêu Khinh Vương khẽ giật mình, sau đó nghiêm nghị nói:
- Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ điều tra thật rõ ràng.
Hắn không muốn làm trễ nãi, trực tiếp được Lý Vân Tiêu đưa ra khỏi Giới Thần Bi, hắn bay đi Thiên Thủy quốc.
Mộng Bạch lo lắng thạt sâu, nói:
- Sư phó, ngươi nói người nọ rốt cuộc là ai? Nếu là cường giả, tỷ tỷ của ta không làm gì đắc tội hắn, sao hắn lại hại tỷ tỷ?
Lý Vân Tiêu khẽ lắc đầu, nói:
- Ta tạm thời cũng không rõ ràng. Nhưng mà ngươi yên tâm, người nọ có lẽ không có ác ý gì đâu. Nếu không thì tỷ đệ các ngươi sớm chết cả ngàn lần rồi.
Yêu Long mở miệng nói:
- Tiểu tử, thật sự là người nọ sao? Ta cuối cùng cảm giác quá không thể tưởng tượng nổi. Giữa hai người này hoàn toàn không có dính dấp gì với nhau cả.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
- Ta cũng hy vọng không phải. Nhưng ấn ký này và Hư Không Trảm khi chúng ta trốn đi. Trong đương thời trừ vị đại nhân kia ra, còn có thể là ai?
Yêu Long cũng trầm mặc không nói.
Trong thiên hạ này, tồn tại mà Cổ Phi Dương cũng phải xưng là "Đại nhân", thế gian có mấy người?
Lý Vân Tiêu nhìn qua bộ dáng chán nản của Mộng Bạch, sờ sờ đầu an ủi hắn:
- Đừng lo lắng tỷ tỷ ngươi. Ít nhất sư phụ xác nhận tỷ tỷ ngươi không có việc gì, nàng tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian, trong khoảng thời gian này ngươi cũng phải cường đại lên. Hôm nay sư phụ sẽ dạy cho ngươi một chiêu vũ kỹ.
Mộng Bạch kiên định gật gật đầu, trong mắt lóe ra ánh sáng, nói:
- Ta muốn trở nên thật cường đại, như vậy tỷ tỷ sẽ không bị thương tổn.
Yêu Long dường như cảm nhận được cái gì, cả kinh nói:
- Tiểu tử, thân thể đồ đệ của ngươi...
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Thiên địa độc thân, như thế nào, rất trâu sao?
Yêu Long một hồi ngạc nhiên, nói:
- Đệ đệ là thiên địa độc thân, trong cơ thể tỷ tỷ có phong ấn của người nọ, lai lịch hai tỷ đệ này không tầm thường.