Lý Vân Tiêu dừng bước liếc sang Vu Dung, hừ lạnh một tiếng:
– Vũ Tông bát tinh ở trong mắt ta chẳng là cái đinh gì! Nếu không phải nể mặt Đinh Linh Nhi, bằng vào khuôn mặt già nhà ngươi đừng mơ mời ta. Đinh Linh Nhi thông minh cả đời vì sao hồ đồ khiến đồ ngu đến mời ta?
Lý Vân Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu, thả ra Thanh Lang chiến xa bay hướng Thiên Nguyên thương hội.
Vu Dung bị mắng thì rất tức, một Vũ Quân nhất tinh dám vuốt mặt không nể mũi trách mắng lão. Nếu không vì hiện tại Thiên Nguyên thương hội gặp khó khăn, dù có liều mạng Vu Dung cũng sẽ ra tay đánh Lý Vân Tiêu. Vu Dung sắc mặt âm trầm đi theo sau lưng Lý Vân Tiêu, đôi mắt tóe lửa.
Rất nhanh đến phạm vi Thượng Dương thành. Chuyện Huỳnh Dương gia đã có kết quả, các đại thế lực thở phào rút về một đám thám tử. Khi Lý Vân Tiêu vào thành ít ra không có thần thức lợi hại quét qua.
Thiên Nguyên thương hội bởi vì thế cục nên mối làm ăn dần chuyển dời đến biên giới Nam vực. Tuy ở chỗ khác Thiên Nguyên thương hội cũng có mối làm ăn nhưng dần không chống đỡ nổi, bị thương hội khác đè đầu đánh, liên tục thua.
Lý Vân Tiêu đến trước cửa, ngoái đầu nhìn Vu Dung lẳng lặng đi theo sau lưng mình.
Lý Vân Tiêu mở miệng hỏi:
– Ngươi không phục phải không?
Vu Dung lộ vẻ mặt tức giận, oán hận nói:
– Ngươi muốn gì? Ta đã nhỏ nhẹ cúi đầu ngươi còn muốn sao? Giết người chẳng qua đầu rơi xuống đất!
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
– Lão già kia, đừng nghĩ mình cao quá. Từ lần đầu tiên gặp mặt thì ta đã không có ấn tượng tốt. Bởi vì lão không chỉ thực lực thấp, còn rất ngu.
– Hôm đó nếu lão chịu cho ta một nhân tình ít nhất có thể giúp thương hội các ngươi đỡ ra tài nguyên trăm vạn. Nhìn là biết.- Lão có thể đi theo bên cạnh Đinh Linh Nhi toàn nhờ vào lòng trung thành đến chết không thay đổi, đây xem như lão có chút ưu điểm.
Vu Dung không nhịn được nữa, tức giận quát:
– Ngươi có tư cách gì nói ta? Hừ, ta ngu? Ngươi nghĩ ngươi thông minh lắm sao? Hiện tại mọi người đều biết đều biết ngươi diệt Huỳnh Dương gia, ta thấy Viêm Vũ thành không chống được bao lâu!
Lý Vân Tiêu lộ vẻ mặt hết thuốc chữa:
– Hiện tại tâm tình của ta tốt nên mới nói nhiều vài câu với lão. Nếu đúng như lão nói thì Đinh Linh Nhi nên nhanh chóng cắt đứt quan hệ với ta mới đúng, tại sao lập tức mời ta tới cửa?
Vu Dung kinh ngạc nói:
– Cái này...
Vu Dung im lặng trầm ngâm.
Lý Vân Tiêu nhìn Vu Dung như ngó tên ngốc:
– Lão nên rõ ràng thế cục của Thiên Nguyên thương hội hơn ta, Đinh Linh Nhi liên tục giúp đỡ ta vì nàng xem ta là cọng rơm cứu mạng. Lần này mời đến cửa bàn chuyện, ta đoán Đinh Linh Nhi thông qua chuyện Huỳnh Dương gia đã quyết định đặt cược hoàn toàn vào ta.
Vu Dung con ngươi co rút, vẻ mặt khó tin. Vu Dung không suy đoán được ý nghĩ của Đinh Linh Nhi, hàng loạt chuyện gần đây khiến lão rất khó hiểu. Hiện tại bị Lý Vân Tiêu vạch ra, Vu Dung hơi hiểu.
Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm:
– Một nha đầu nho nhỏ mà có ánh mắt, gan góc như vậy. Còn lão già khú đế nhưng ngu như heo. Lão tử đòi tiền các ngươi là xem trọng các ngươi, nếu bây giờ ta xoay người đi, sợ là giây sau Đinh Linh Nhi sẽ tự mình đến Viêm Vũ thành của ta, mặc cho ta bài bố. Lão có tin không?
Có tin không?
Vu Dung ngẩn ngơ, mặc kệ lão có tin hay không thì chắc chắn không dám thử cho biết. Nếu đúng như Lý Vân Tiêu nói, có lẽ Đinh Linh Nhi thật sự đặt hết tiền cược vào thiếu niên bí ẩn này.
Lý Vân Tiêu nói đúng, Vu Dung có được địa vị hôm nay hoàn toàn nhờ vào lòng trung thành không thay đổi, nằm trong nhóm người Đinh Linh Nhi tin tưởng nhất. Vu Dung còn là trưởng bối nhìn Đinh Linh Nhi từ nhỏ đến lớn, lão yêu thương nàng như nữ nhi của mình.
Từ lúc Thiên Nguyên thương hội xảy ra chuyện đến nay Vu Dung nhìn Đinh Linh Nhi dần gầy gò thì lão rất đau lòng, chỉ trách năng lực của lão có han, không giúp được gì. Lần trước đụng chạm Lý Vân Tiêu khiến tình hình càng rối ren, Vu Dung hối hận muốn chết, hận không thể nghiền hắn thành tro. Cho nên Vu Dung có thành kiến rất lớn với Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
– Ta cần Thiên Nguyên thương hội các ngươi nhưng đó chỉ là chút nguyên thạch, tiền tài. Mấy thứ này Vạn Bảo Lâu cũng có thể cho ta. Thiên Nguyên thương hội cần ta là việc lớn sống còn. Cho đến nay không phải ta lợi dụng các ngươi mà là các ngươi chờ ta cứu mạng. Hy vọng lão hiểu rõ đạo lý này,ta không hy vọng sau này còn thấy lão lảng vãng gai mắt nữa. Không chừng hôm nay nào tâm tình của đại gia ta tệ, lão nói xem Đinh Linh Nhi sẽ làm sao?
Vu Dung hoàn toàn ngây người, tim đập nhanh, trán toát mồ hôi lạnh ròng ròng. Nếu tại lão làm hỏng kế hoạch tiểu thư bài bố thì... Hiện tại Thiên Nguyên thương hội đã lao đao trong bão tố, Vu Dung không dám tưởng tượng hậu quả đó.
Giọng Đinh Linh Nhi từ bên trong truyền ra:
– Vân thiếu gia nói đúng. Vu lão, sau này gặp Vân thiếu gia như thấy ta, không được có chút gì sơ sẩy!
Một bóng dáng yêu kiều màu vàng nhạt xuất hiện trước cửa.
Đinh Linh Nhi cười ngọt ngào:
– Vân thiếu gia là tài năng khoáng thế, vạn cổ khó tìm, chắc không để bụng chuyện nhỏ này bỏ mặc Linh nhi một bên tự sinh tự diệt đúng không?
Mắt Lý Vân Tiêu sáng lên, cười nói:
– Nụ cười của Linh Nhi tiểu thư có sức cảm nhiễm rất lớn, mọi khó chịu đều quét sạch. Giai nhân như thế không dám không theo.
Hai người nhìn nhau cười, thân thiết như bằng hữu cũ nhiều năm chưa gặp. Lý Vân Tiêu cùng Đinh Linh Nhi cười nói đi vào trong.
Vu Dung mặt xám xịt đứng ngây tại chỗ, lúc này lão mới hiểu bản thân ngu ngốc, lỗ mãng nhiều cỡ nào. Khiến Vu Dung khó chịu là lão làm sai nhưng lại để Đinh Linh Nhi giải quyết hậu quả thay. Vu Dung thoáng chốc già nua mấy chục tuổi, ủ rũ vô cùng.
Trà thơm đồ ngọt nhanh chóng dâng lên.
Đinh Linh Nhi hít nhẹ, tinh thần phấn khởi nói:
– Đây là trà băng cực phẩm được gia phụ cất chứa kỹ, hái từ sâu trong núi băng vạn năm không thay đổi ở Đông vực. Bên dưới hàn băng cực độ, thời gian như ngừng lại, những lá trà này không biết sinh trưởng bao nhiêu vạn năm, lại chỉ vừa nở ra hai mảnh lá non, tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm. Không biết có vừa miệng vàng của Vân thiếu gia không?
Lý Vân Tiêu nhấp một ngụm, đúng là ngon miệng trơn mềm, rất thoải mái, bên trong trà chứa chút linh khí khiến toàn thân thoải mái thư giãn, tinh thần nâng cao.
Mắt Lý Vân Tiêu lóe tia ngạc nhiên, rung động nói:
– Quả nhiên là trà tốt cực phẩm, trên đời hiếm có lá trà nào sánh bằng nó.
Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm:
– Nhưng mà...
Lý Vân Tiêu hít hà không khí, hưởng thụ thở ra:
– Trà thơm, người càng thơm.
Mặt Đinh Linh Nhi ửng hồng, tuy nàng quanh năm lăn lộn trong thương trường, gặp đủ loại người nhưng dù sao còn trẻ tuổi, da mặt mỏng xấu hổ. Không khí trong đại sảnh hơi mập mờ.
Đinh Linh Nhi đánh trống lảng:
– Vân thiếu gia nói hiếm có lá trà nào sánh bằng làm tiểu muội tò mò. Theo muội được biết thì trà băng đã là hạng nhất trên đời. Gia phụ đam mê lá trà, chưa từng nghe có tồn tại nào ngang ngửa với trà băng.