Vẻ mặt Tả Giai run rẩy, hiển nhiên trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, một lúc lâu sau hắn mới thở dài nói một hơi:
- Kỳ thật xảy ra chuyện gì bản thân chúng ta cũng không biết rõ, thế nhưng bên trên dường như lại vô cùng coi trọng. Tất cả mọi người đều nhận được lệnh, chỉ cần có người tiết lộ ra chút phong thanh, kết cục của hắn ta cũng không tốt hơn chữ chết một chút nào.
Trương Hiểu Đông nhanh nhảu cướp lời, nói:
- Để ta nói tiếp đi.
Vừa mới gia nhập vào phái đoàn của chủ tử mới, hắn cũng nên dâng tặng một chút tin tức hữu dụng gì đó.
Tả Giai nhíu mày, mặc dù trong lòng không thích thế nhưng lại không thèm để ý tới, vẻ mặt vô cùng khinh thường.
Đám người còn lại đều hằm hằm nhìn về phía Trương Hiểu Đông, trong lòng có bất mãn, thế nhưng Trương Hiểu Đông đâu thèm chú ý tới những vấn đề này, đã bắt đầu phối hợp nói ra.
- Cái gì? Trong ba vạn lý hải vực phía nam này đã thành biển chết?
Sau khi nghe Trương Hiểu Đông nói xong hết, tất cả mọi người chấn động, Ba Long thì thất thanh kêu lên.
Tuy rằng cái danh Hải Hoàng của hắn hiện tại có cũng như không, thế nhưng dù sao hắn cũng đã từng thống trị Tứ Hải, đối với Hải tộc vẫn có tình cảm sâu đậm, nghe vậy trong lòng không khỏi lo lắng.
Trương Hiểu Đông vội nói:
- Đúng vậy, chúng ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà chuyện lần này ảnh hưởng vô cùng lớn, cơ hồ bao trùm cả một vùng hải vực rộng chừng mười vạn dặm. Nghe nói đã trở thành một mảnh biển chết. Bất luận sinh linh nào cũng không còn tồn tại, gần đây có một lượng lớn hải tộc cấp độ a chuyển tới gần Đại Luân đảo cũng là do bị liên lụy tới chuyện này.
Đám người Lý Vân Tiêu nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt đối phương.
Muốn đem một hải vực rộng chừng mười vạn dặm thành biển chết, dùng năng lực của Tù thì tuyệt đối có thể làm được, thế nhưng hắn ta lại không có lý do làm như vậy. Hơn nữa ảnh hưởng tới phạm vi to lớn như vậy tuyệt đối không phải trong thời gian ngắn là có thể làm được.
Lý Vân Tiêu nhìn về phía Tả Giai, nói:
- Bên trên Thiên Tiệm nhai nói thế nào? Bọn họ nhất định đã biết một chút tin tức gì đó, bằng không không có khả năng sẽ phong bế tin tức.
Tả Giai lắc đầu nói:
- Cái gì cũng không nói, chỉ nói đã xảy ra biến cố, bảo chúng ta ngàn vạn lần không được xâm nhập vào trong hải vực kia. Hơn nữa tất cả không được tiết lộ tin tức, bằng không sẽ xử lý nghiêm khắc. Đại Luân đảo là trung tâm các thế gia hải ngoại tụ tập, cũng là trung tâm trao đổi của Thiên Vũ đại lục. Chỉ cần khống chế tốt nơi trung chuyển tin tức này là cơ hồ có thể áp chế được.
Lý Vân Tiêu nhìn về phía mọi người, nói:
- Chư vị có cái nhìn thế nào?
Ba Mộc nói:
- Thật giông có người đại chiến một hồi, nhưng mà bao phủ vùng biển mười vạn dặm, như vậy...
Nói xong bản thân hắn cũng sững sốt, lập tức lột đổ quan điểm của mình, lắc đầu nói:
- Sợ rằng chỉ có cuộc chiến Giới Vương cảnh mới có thể tạo thành trùng kích như thế.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
- Quả nhiên có dị thường, có thể ngăn cản ta suy diễn, mọi người cẩn thận là hơn.
Bắc Quyến Nam nói:
- Tất cả suy đoán đều không có ý nghĩa, trước tiên chúng ta tìm vài hải tộc đang di chuyển hỏi một chút, sau đó lại đi quan sát tình huống.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Đúng vậy, những hải tộc đang di chuyển chắc chắn biết tin tức. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi.
Lập tức đám người Tả Giai cũng thu dọn đồ đạc chuyển nhà theo bọn họ.
Lý Vân Tiêu khoát khoát tay nói:
- Việc chúng ta làm vô cùng nguy hiểm, không nên mang quá nhiều người. Tả Giai đại nhân đi theo chúng ta thôi, những người còn lại đi thành Viêm Vũ, ta cho ngươi một đạo thủ dụ.
Tả Giai lập tức thở dài hành lễ, cũng phân phó người vụng trộm mang theo gia thuộc già trẻ rời khỏi đảo Đại Luân.
Bản thân đảo Đại Luân là trung tâm trung chuyển, hơn nữa là do bọn họ khống chế, muốn toàn thân trở ra không phải chuyện khó.
Chiến hạm của Thiên Võ Minh nhanh chóng phá không bay lên, hóa thành hào quang bay về hướng nam.
Chiến hạm xé gió lao vào trong hải vực vô tận.
Lý Vân Tiêu nhìn vào biển rộng mênh mông, đôi mắt màu vàng dò xét bốn phía, chỉ vào một hướng và nói:
- Phía dưới có hải tộc, tộc nhân đang bận rộn kiến thiết xây dựng, chắc là vừa di chuyển tới.
Hắn lại truyền âm vào mặt biển.
Qua mấy hô hấp mặt biển bị xét nứt, một thân ảnh cường tráng lao ra ngoài.
- Con cá lớn thật xấu.
Thủy Tiên ghét bỏ kinh hô một tiếng, bất mãn với ngoại hình hải tộc.
Tên hải tộc kia có thân hình cường tráng, giống như con trâu nước, ngũ quan co rút cùng một chỗ, gương mặt rất buồn cười.
Bị khí thế cường đại tập trung, tên hải tộc kia không dám lỗ mãng, sợ hãi nhìn qua chiến hạm, hỏi:
- Là vị nào đại nhân gọi ta đến? Tại hạ là tộc trưởng Hồng Thì tộc, bái kiến chư vị đại nhân!
Ánh mắt của hắn nhìn chiến hạm, phát hiện thực lực của mỗi người đều mạnh hơn hắn, hắn câm như hến.
- Hồng Thì tộc?
Thủy Tiên nghiêng đầu suy nghĩ, nói:
- Chưa từng nghe qua.
Bốn biển to lớn khó có thể đánh giá, trong đó thai nghén ra rất nhiều chủng tộc kỳ lạ. Mặc dù nàng là con gái Hải Hoàng cũng không thể biết rõ.
Lý Vân Tiêu nhìn thấy tên hải tộc trấn định lại, lúc này mới nói:
- Ta hỏi ngươi, vì sao các ngươi quyết định di chuyển tới vùng biển này.
Tộc trưởng Hồng Thì tộc sững sờ, dường như hiểu ra cái gì, vội nói:
- Tại hạ không biết hải vực này là lãnh địa của các vị đại nhân, mong rằng thứ tội! Chúng ta sẽ rời đi!
Lý Vân Tiêu thấy thái độ hắn như thế thì chóng mặt, nói:
- Đừng nghĩ lung tung, chúng ta chỉ là đi ngang qua, chỉ muốn biết vì sao các ngươi di chuyển tới đây mà thôi.
- Ah, là ta nghĩ sai.
Tộc trưởng Hồng Thì tộc thở ra một hơi, dường như trong hải tộc chuyện xâm chiếm địa bàn là vô cùng nghiêm trọng, đến lúc đó song phương sẽ là ngươi chết ta sống. Mà những người trước mắt này tùy tiện một người cũng có thể diệt tộc mình.
Lúc này hắn yên lòng, nhưng trong mắt vẫn mang theo sợ hãi, nhớ lại và nói:
- Bởi vì vùng biển lúc trước xuất hiện khí tức khủng bố, ngàn vạn hải tộc bị diệt tộc, thật đáng sợ.
Hải tộc này thân thể cường tráng như trâu, hắn sợ hãi toàn thân run rẩy.
- Rất nhiều khí tức khủng bố?
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
- Rất nhiều là bao nhiêu? Khủng bố như thế nào?
Tộc trưởng Hồng Thì tộc sững sờ, lắc đầu nói:
- Ta cũng không rõ ràng, nhưng khí tưc đó ở cách rất xa, nhưng nó làm chúng ta sợ. Nếu không phải quá kinh khủng, chúng ta cũng không di chuyển.
Lý Vân Tiêu biết rõ không hỏi ra tin tức gì, bảo hắn rời đi.
Kế tiếp chiến hạm di chuyển tới hải vực kia.
Trên chiến hạm, Lý Vân Tiêu hỏi Tả Giai:
- Rốt cuộc Thiên Tiệm Nhai là môn phái thế nào, phải chăng thật không hỏi thế sự, chỉ làm môn phái trung lập?
Tả Giai không dám đánh thái cực, cung kính nói:
- Theo thiển kiến của tại hạ, có lẽ mặt ngoài là như vậy.
- Ah? Là sao?