Trong lòng Lý Vân Tiêu đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi, cái hậu quả này hắn không có cách nào tưởng tượng ra được, càng khiến cho hắn không có cách nào tiếp nhận.
- Đem vận khí cả đời đặt vào trên Thánh kiếm, rốt cuộc có đáng hay không?
Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên vẻ mê man, trong lòng xuất hiện cảm giác buồn bã, trong đầu ngốc trệ.
Trong lúc đó trong lòng hắn tự nhiên nhộn nhạo, dường như có cảm ứng.
- Sao nàng lại tới đây?
Lý Vân Tiêu nhíu mày, trầm ngâm một lát, nhanh chóng hóa thành lôi quang lóe lên biến mất trong mật thất.
Ngoài Viêm Vũ thành, trên bầu trời mấy ngàn trượng, Tiểu Hồng cùng với Cảnh Thất Phân lẳng lặng đứng ở đằng sau.
Trước mặt hai người có một đóa hoa cực lớn nở rộ, giống như không nhiễm bụi trần giống như chủ nhân của nó vậy, xinh đẹp không gì sánh được.
Đột nhiên có một đạo quang mang màu xanh xẹt qua, Lý Vân Tiêu hiện thân, ánh mắt nhìn qua hai người, sau đó nhìn vào người Tiểu Hồng, nói:
- Làm sao nàng tới đây?
Vẻ mặt Tiểu Hồng biến hóa, nàng đã hạ quyết tâm cực lớn mới tới đây, trong lòng vô cùng chờ mong và mơ ước, thế nhưng người xa cách ngàn dặm, người mà trong lòng nàng luôn nhớ tới vừa mới thấy mặt đã nói một câu lạnh nhạt giống như trách móc như vậy.
Vẻ chờ mong của nàng lập tức biến mất.
Vì vậy nàng cắn răng oán hận nói:
- Tại sao ta không thể tới?
Lý Vân Tiêu sững sờ một chút, phản ứng của Tiểu Hồng như vậy khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ có phải bản thân mình đã nói sai rồi hay không, nói sai khiến cho đối phương mới biến đổi như vậy.
Tiểu hồn nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của Lý Vân Tiêu càng cảm thấy tức giận mà không có chỗ phát tiết, trong lòng cảm thấy chua xót thế nhưng vẫn trừng mắt, cười lạnh nói:
- Nói cũng đúng, Viêm Vũ thành này là địa bàn của ngươi, thậm chí cả Nam vực đều là địa bàn của ngươi, ngươi không muốn ta tới quả thực ngay cả tư cách tới ta cũng không có.
Lý Vân Tiêu cảm thấy nàng càng nói càng kích động cho nên vội nói:
- Không phải ta có ý này, chỉ là nhìn thấy nàng đột nhiên tới đây cho nên mới cảm thấy hiếu kỳ mà hỏi như vậy thôi.
- Hỏi? Có người hỏi như ngươi sao?
Tiểu Hồng càng nói càng kích động, trong lòng như có hỏa diễm thiêu đốt, rốt cục không nhịn được trong đôi mắt có hai dòng nước mắt theo gò má chảy xuống.
- Nàng... Cái này... Rốt cuộc ta phải hỏi như thế nào?
Lý Vân Tiêu xưa này không quen nhìn thấy nữ nhân khóc, cho nên lập tức cảm thấy nhức đầu, tay chân luống cuống.
Sắc mặt Cảnh Thất Kiểm đứng sau lưng Tiểu Hồng càng khó coi, chỉ là vẫn lạnh lùng không nói.
Hắn vô cùng hiểu rõ tình cảm của Tiểu Hồng đối với Lý Vân Tiêu này, cũng vô cùng hiểu rõ tâm tư của mình đối với Tiểu Hồng. Càng biết rõ thái độ của Lý Vân Tiêu với Tiểu Hồng, đồng thời cũng biết thái độ của Tiểu Hồng với mình.
Đây gọi là hoa rơi có ý, nước chảy vô tình a.
Người trong lòng hắn, người mà hắn hận không thể bảo hộ suốt đời thế nhưng lại bị nam nhân trước mắt làm cho khóc mà bản thân hắn cái gì cũng không làm được.
Hắn biết rõ chênh lệch giữa mình và Lý Vân Tiêu đã đạt tới trình độ cả đời này hắn không vượt qua được, loại cảm giác bất lực này càng khiến cho trong lòng hắn sinh ra sự ghen ghét, ngay cả tâm tư giết người cũng có.
- Cảnh Thất à, ngươi thực sự là phế vật.
Trong lòng Cảnh Thất thầm thở dài một tiếng, dưới khuôn mặt tái nhợt là hai mắt ửng đỏ, hai tay nắm chặt tạo thành tiếng răng rắc.
Lý Vân Tiêu tự nhiên cũng phát hiện ra phản ứng của Cảnh Thất, thế nhưng cũng không đặt vào trong lòng.
Mấy năm trước có lẽ Cảnh Thất còn có thể lọt vào trong mắt hắn, thế nhưng hiện tại hắn ta đã là người qua đường tụt lại ở phía sau, không cần quá hao tổn tâm ý để ý tới người này.
Tiểu Hồng trầm mặc không nói gì, mím môi trừng mắt nhìn qua Lý Vân Tiêu, nước mắt không ngừng rơi xuống.
May mà cũng chỉ có một lát, có lẽ cảm xúc nhất thời đã bộc phát cho nên tâm tình của nàng cũng khá hơn rất nhiều, nước mắt nhanh chóng ngừng chảy.
Dưới gò má nhẹ nhàng của nàng, đóa Băng Sát Tâm Diễm kia dần dần nhỏ đi, cho tới khi biến mất không thấy gì nữa.
- Không phải nàng đã trở lại Bắc Hải rồi sao?
Lý Vân Tiêu không biết nên mở miệng thế nào, sợ rằng nàng lại tiếp tục khóc rống lên, cho nên sau khi suy nghĩ cân nhắc một lát mới cẩn thận hỏi.
Oán khí của Tiểu Hồng dường như còn chưa tiêu hết, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Trở lại Bắc Hải rồi không thể tới đây sao?
Trong lòng Lý Vân Tiêu vô cùng phiền muộn, phát hiện ra bất kể mình làm như thế nào cũng có khiến cho nàng giận dữ, may mà lúc này tốt hơn trước đó rất nhiều, hắn lập tức nói:
- Đương nhiên có thể trở lại, lúc nào ta cũng hoan nghênh.
Tiểu Hồng ưm một tiếng, lúc này trong lòng mới cảm thấy thoải mái nhiều hơn, nói:
- Ta trở về lần này là vì chuyện của Lục Đạo ma binh, ngươi có cảm ứng được hay không?
Lý Vân Tiêu thầm nghĩ trong lòng quả nhiên là như vậy, hắn gật gật đầu nói:
- Hẳn là Đế Già vẫn lạc.
Lập tức hắn đem chuyện Ma chủ phổ xuất thế trở về Ma giới nói ra kỹ càng.
Tiểu Hồng nghe vậy khiếp sợ không thôi, sững sờ cả buổi mới kinh ngạc nói:
- Có Phổ Hồi truy sát người nọ của ma giới ta đã yên tâm hơn nhiều. Nếu không quả thực cuộc sống bình thường khó có thể yên ổn.
Vẻ mặt Lý Vân Tiêu ngưng trọng, nói:
- Có thể đánh chết Đế Già, hơn nữa cướp lấy A Hàm Trảm Cốt đao, ta lo lắng là thân phận và tu vi của người này vô cùng lớn. Nếu như người này là Thánh Ma mà nói, ta sợ rằng sẽ có một Ma chủ mới được sinh ra.
- Thánh Ma.
- Ma chủ?
Tiểu Hồng và Cảnh Thất đều bị suy đoán của Lý Vân Tiêu làm cho giật mình, thế nhưng sau khi suy nghĩ, cũng không phải là chuyện này không có đạo lý.
Có thể đánh chết Đế Già, đồng thời còn cướp đi A Hàm Trảm Cốt đao thì ít nhất cũng có cấp bậc Ma Tôn, cho dù là Thánh Ma cũng không phải là không có khả năng.
Tiểu Hồng cả kinh nói:
- Vậy thì phải làm thế nào?
Lý Vân Tiêu nói, việc này chúng ta tạm thời không cẩn phải xen vào, đã có Ma Phổ đi quản. Trừ khi đối phương thực sự là Thánh Ma, nếu không dùng lực lượng của Ma Phổ đã có thể ứng phó được. Thế nhưng nếu thực sự là Thánh Ma mà nói, Ma Phổ cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Tiểu Hồng trầm ngâm một hồi, nói:
- Chúng ta có cần tiến vào Ma giới một chuyến, giúp Ma Phổ một tay hay không?
Lý Vân Tiêu liếc nhìn nàng một cái, hắn biết rõ ny tử này làm việc không lo trước lo sau, cho nên nàng vừa mới nói ra hắn đã lập tức lắc đầu nói:
- Nàng cảm thấy đi giúp Ma Phổ thích hợp sao? Một khi tiến vào trong Ma giới thân bất do kỷ, vạn nhất bị Ma Phổ hoặc là một cường giả không biết tên trấn áp, trực tiếp rút Đế ma chi nguyên của Ma chủ trong người nàng ra thì giống như chạy ngàn dặm đưa một phần quà, khiến cho Ma giới nhanh chóng có một vị Thánh Ma.