Mấy người sợ hãi biến sắc mặt. Đẳng cấp cỡ bọn họ không đủ sức đánh nhau khiến nguyên chiến hạm rung rinh, chẳng lẽ là ba môn phái?
Lý Vân Tiêu mặt không đổi sắc tiếp tục thi triển quyết ấn, lẩm bẩm:
– Nhớ cẩn thận chút, đừng phá hỏng nặng chiến hạm này, ta không muốn bỏ tiền túi ra.
Từ chiến hạm vang lên tiếng gầm điếc tai:
– Người nào tìm cái chết? Dám đến Tinh Tú tông giương oai?
Khí thế kinh khủng khuếch tán, Lý Vân Tiêu ở trong chủ trận trung ương cũng cảm nhận được. Đây là người phụ trách Tinh Tú tông tại Thanh Hải trấn, Vũ Hoàng nhất tinh, Hứa Phong. Sau khi phái vài cường giả Vũ Tông đi bị tiêu diệt trong chớp mắt thì Hứa Phong bùng nổ.
Người đến là Đoạn Việt, gã trầm giọng nói:
– Hừ! Muốn chết chính là các ngươi!
Lại vài tiếng hét thảm thảm vang lên, lại có đệ tử Tinh Tú tông bị giết.
– Ngươi là ai? Hãy xưng tên ra, trong tay Hứa Phong ta không giết hạng người vô danh!
– Xì, ngươi chưa xứng biết tên của ta.
– Cái gì? Hơi thở này là... Vũ Hoàng nhị tinh, ngươi là Vũ Hoàng nhị tinh?
Giọng Hứa Phong tràn ngập kinh hoàng:
– Vị... Vị đại nhân này, có gì từ từ nói. Không biết Tinh Tú tông ta đắc tội đại nhân bao giờ?
– Hừ! Làm chuyện gì thì trong lòng ngươi biết rõ, ta đòi nợ thay người!
Bên ngoài vang lên tiếng gầm ngút trời:
– Các ngươi dám khiêu khích Tinh Tú tông ta? Tự gánh lấy hậu quả! Các vị trưởng lão, hãy cùng ta đi nghênh chiến!
Tiếng các loại năng lượng va chạm nhau, mấy Thuật Luyện Sư nghe hết hồn hết vía. Người đến là Vũ Hoàng nhị tinh, cao hơn Hứa Phong một bậc. Cũng may Tinh Tú tông có nhiều cao thủ, dường như cường giả Vũ Hoàng kia cũng rơi vào khổ chiến, giằng co ngang nhau.
Lý Vân Tiêu bận rộn trong chủ trận trung ương thì không quan tâm, dường như chuyện bên ngoài chẳng liên quan gì hắn. Mấy Thuật Luyện Sư xem không hiểu hắn thi triển ra quyết ấn, không biết Lý Vân Tiêu định làm gì.
Khoảng một chén trà qua đi, Lý Vân Tiêu thở hắt ra, mỉm cười nói:
– Rốt cuộc làm xong.
Đám người giật mình giương mắt nhìn. Lý Vân Tiêu giơ cao tay phải, bàn tay lấp lánh ánh sáng, thỉnh thoảng có các khoa đẩu văn tự tràn ra. Lý Vân Tiêu đột nhiên vỗ chưởng xuống trận pháp trung ương.
Luồng sáng trắng từ lòng bàn tay Lý Vân Tiêu dần dần lan tràn ra, tốc độ càng lúc càng nhanh, rất nhanh đã lấp đầy phòng điều khiển trung ương.
Trong ánh mắt kinh hoàng của các Thuật Luyện Sư, ba cao thủ Vũ Quân vừa tiếp xúc với ánh sáng trắng thì như bị sức mạnh đánh bay ra ngoài. Mấy Thuật Luyện Sư không kịp phản ứng lại, đứng ngay ra trong ánh sáng trắng.
Mấy giây sau, bên ngoài phòng điều khiển vang tiếng rống tức giận.
– Chuyện gì xảy ra? Ánh sáng trắng này là gì?
– Tại sao ta vừa tiếp xúc ánh sáng thì bị đẩy ra chiến hạm?
– Mau đi bẩm báo với Đồng trưởng lão, xin trưởng lão đến giải quyết!
– Nguy rồi, Đồng trưởng lão cũng bị bắn ra!
Đoạn Việt đang đánh nhau với Hứa Phong, hơn mười cường giả Vũ Tông khác. Đoạn Việt bị nhiều người vây công, rất vất vả phòng ngự, khó thắng lao ra nhưng dư sức tự bảo vệ mình. Trong lòng Đoạn Việt dần lo âu, chỉ có thời gian nửa canh giờ mở phong ấn, khi hết giờ thì gã sẽ chết chắc.
Lúc này ánh sáng trắng nhanh chóng lan tràn đến. Trong các cặp mắt ngạc nhiên, những người tiếp xúc ánh sáng trắn đều bị đẩy ra khỏi chiến hạm, Hứa Phong cũng không ngoại lệ. Hứa Phong sử dụng lực lượng Vũ Hoàng nhưng chỉ cố chống thêm được vài giây, rốt cuộc vẫn bị đẩy ra khỏi chiến hạm. Đoạn Việt thì bình yên đứng trong chiến hạm.
Đoạn Việt hiểu ngay Lý Vân Tiêu đã thành công, sung sướng cười to.
Mặt Hứa Phong cực kỳ âm trầm, gã đứng bên ngoài chiến hạm, nhìn ánh sáng trắng dần bao bọc nguyên chiến hạm, lòng gã chìm xuống.
Hứa Phong tức giận quát:
– Tên cướp này còn có đồng bạn! Đồng trưởng lão đâu? Mau kêu Đồng trưởng lão đi xem xét!
Đồng trưởng lão là vị ngũ giai Thuật Luyện Sư duy nhất trên chiến hạm, tu vi võ đạo chỉ có trình độ Đại Võ Sư. Khi Đồng trưởng lão bị đẩy ra khỏi chiến hạm thì rớt xuống từ không trung. Đám người Tinh Tú tông trừ cường giả Vũ Tông trở lên ra sau khi bị ánh sáng trắng đẩy ra chiến hạm thì rơi lộp độp xuống, ai nấy gào thét thảm thiết.
– Hứa đại nhân, Đồng trưởng lão sớm bị đẩy ra ngoài té xuống dưới, không biết ở nơi này.
Hứa Phong giận dữ gầm rú:
– Phế vật! Toàn là phế vật!
Trán Hứa Phong toát mồ hôi lạnh ròng ròng, nếu chiến hạm bay này xảy ra chuyện gì thì gã làm hại môn phái tổn thất lớn.
Hứa Phong tức giận quát:
– Các vị trưởng lão hãy dốc hết sức mạnh đi, đánh, đánh chết đám giặc này!
Hứa Phong ra lệnh một tiếng, mọi người không e ngại gì nữa lần lượt lấy vũ khí ra. Trong phút chốc ánh sáng lấp lánh, hơn mười ánh sáng giao nhau phô thiên cái địa đổ ập xuống Thanh Loan chiến hạm. Giờ phút này, còn hơn mười vị cường giả đứng trong không trung, toàn là đẳng cấp Vũ Tông, điều này bộc lộ ra Tinh Tú tông cường đại.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Rầm rầm đùng đùng!
Thật nhiều năng lượng nổ tung, từng vòng gợn sóng khuếch tán bên trên Thanh Loan chiến hạm. Đoạn Việt giật mình nhìn trời, nhiều công kích đổ ập đến như thế dù gã giữ thực lực đỉnh cao cũng khó thể ung dung ứng đối. Ai ngờ một vầng sáng xanh dựng lên như vòng bảo hộ năng lượng, chặn lại tất cả đòn công kích.
– Ủa?
Hứa Phong xoe tròn mắt, tức giận rít gào:
– Chiến hạm mở ra phòng ngự? Chẳng phải nó đã bị tổn hại hơn mười năm, mãi mà không thể sửa lại sao? Là ai ở trong phòng điều khiển sửa lại chủ trận pháp phòng ngự của chiến hạm?
Mấy trưởng lão khác cũng ngơ ngác nhìn nhau, chịu bó tay. Chủ phòng ngự trận pháp của Thanh Loan chiến hạm nếu mở ra thì bọn họ công kích dữ dội cỡ nào cũng không phá nổi.
Hứa Phong tức giận người run lẩy bẩy, tức giận quát:
– Đánh! Ta không tin phòng chủ điểu khiển có nhiều nguyên thạch chống đỡ phòng ngự thời gian dài. Miễn tiêu hao đến khi nguyên thạch cạn kiệt thì ta sẽ lột da các ngươi ra!
Thể hình Thanh Loan chiến hạm khổng lồ, để nó lơ lửng trên cao đã cần rất nhiều nguyên thạch. Không có thế lực nội tình thâm sâu, dù tặng cho một chiếc Thanh Loan chiến hạm cũng không sử dụng nổi.
Thanh Loan chiến hạm mở phòng ngự hoàn toàn cần số lượng nguyên thạch càng làm người ta líu lưỡi.
Trong phút chốc người Tinh Tú tông vận dụng chiêu thức cường đại nhất tấn công dồn dập. Thanh Loan chiến hạm bị công kích tới tấp, vòng bảo hộ màu xanh dần tối. Đám người lộ vẻ mặt vui mừng, tấn công càng hăng say.
Đoạn Việt ngửa đầu nhìn màn sáng không ngừng thu nhỏ, lòng đầy lo âu lao đi phòng chủ điều khiển. Đoạn Việt không biết Lý Vân Tiêu có thể chống đỡ được bao lâu.
Đoạn Việt vào phòng chủ điều khiển, gã ngây người. Trừ Lý Vân Tiêu ra còn sáu người lạ khác sợ hãi cục súc đứng một bên, mặt đầy kinh hoàng.
Lý Vân Tiêu liếc Đoạn Việt một cái rồi mặc kệ gã, quay đầu nói với mấy Thuật Luyện Sư:
– Vừa lúc có sáu người, qua đây hỗ trợ. Bàn Nhược Ma Âm trận này cần phải có sáu người hượp sức mới thi triển được.