Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3427: Tái hiện ngày xưa

Khương Nhược Băng nói:

- Tỷ tỷ, hiện tại không lo được nhêìu vậy. Hàng Phong thúc thúc nói thành Hồng Nguyệt sắp có biến đổi lớn, đã tiếp ứng ở bên ngoài chỉ còn chờ chúng ta.

- Hừ! Người chết không phải mẫu thân ruột của ngươi nên dĩ nhiên ngươi sẽ nói vậy!

Vẻ mặt Khương Nhược Mai khó chịu, xoay người đi:

- Muốn đi thì các ngươi đi, ta không rảnh chơi với các ngươi. Nói cái gì biến đổi lớn, những năm gần đây biến đổi lớn đếm không hết, có biến đổi nào hơn mấy năm nay? Khó khăn lắm yên ổn trong thành Hồng Nguyệt, ta không muốn có thay đổi gì.

Khương Nhược Mai cười khẩy nói:

- Ngươi đi thành Viêm Vũ có tình nhân che chở nhưng ta thì sao? Chỉ còn một mình ta, trừ thành Hồng Nguyệt ra ta có thể đi đâu? Ta không đi, ta ở lại cùng mẫu thân!

Mặt Khương Nhược Băng đỏ rực tức giận nói:

- Tỷ tỷ, lúc này rồi còn nói lời như thế? Trên đời này chỉ có tỷ tỷ là người thân nhất của ta!

- Hừ! Người thân nhất? Ngươi mà quan tâm ta chết sống sao? Ngươi đi thành Viêm Vũ, làm phu nhân của minh chủ thiên hạ, còn ta thì sao? Ngươi có thể tìm phu tế tốt như Lý Vân Tiêu giúp ta không?

Khương Nhược Mai ghen ghét dữ dội, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo:

- Đừng quên ngày xưa kẻ hại ta trúng độc, khiến ta mười mấy năm qua sống không bằng chết chính là tình lang chuyển kiếp của ngươi!

Chuyện Lý Vân Tiêu là Cổ Phi Dương chuyển kiếp thì người đời đều biết.

Khương Nhược Băng nóng nảy giậm chân:

- Rốt cuộc tỷ tỷ có đi với ta không?

Khương Nhược Mai kiên quyết nói:

- Không đi!

Khương Nhược Mai lạnh lùng nhìn Khương Nhược Băng, thậm chí chất chứa oán hận.

Khương Nhược Băng nóng máu vươn tay chộp tỷ tỷ:

- Đi theo ta!

Bốp!

Khương Nhược Mai vỗ một cái thật mạnh hất tay Khương Nhược Băng ra, nàng xoay người chạy trốn.

Khương Nhược Băng dồn dập hét to:

- Tỷ tỷ!

Khương Nhược Mai không thèm nghe, nàng chạy vào lầu các mất hút.

Tiểu Tuyết buồn bực nói:

- Đại tiểu thư thật là không biết phân biệt, nếu đại tiểu thư không đi thì chúng ta đi trước. Nếu chậm trễ bị nhóm Lý Dật phát hiện e rằng không đi được.

Khương Nhược Băng ngẫm nghĩ, không còn cách nào khác, đành đi thành Viêm Vũ trước. Nếu người kia còn nhớ tình xưa thì Khương Nhược Băng sẽ xin hắn phái người đón tỷ tỷ đến sau.

- Vậy chúng ta đi trước.

Quyết định xong Khương Nhược Băng mang Tiểu Tuyết đi chỗ Ninh Hàng Phong chỉ định.

Vừa xoay người Khương Nhược Băng thấy bóng người xẹt qua, Khương Nhược Băng kinh kêu:

- Hàng Phong thúc thúc!

Tiểu Tuyết reo lên:

- Hàng Phong đại nhân, sao người tự đến đây?

Tiểu Tuyết và Khương Nhược Băng khá bất ngờ, dù sao người ngoài không được vào đây, dù là Ninh Hàng Phong tới thì mỗi lần phải thông báo trước.

Người đến chính là Ninh Hàng Phong, trầm ổn hơn xưa nhiều.

Sắc mặt Ninh Hàng Phong nghiêm túc nói:

- Hơi rắc rối, dường như có người bám theo ta. Ta sợ xảy ra vấn đề nên đến tiếp ứng các ngươi. Nhược Mai đâu?

Khương Nhược Băng buồn rầu nói:

- Khuyên mãi nhưng tỷ tỷ không chịu đi.

Ninh Hàng Phong nói:

- Giờ không lo nhiều được, tình huống thành Hồng Nguyệt ngày càng tệ, ta mang các ngươi đi thành Viêm Vũ trước, Nhược Mai thì đành để sau.

Ba người vội vàng rời đi, đột nhiên có hai bóng người xuất hiện đằng trước, thanh âm lạnh băng truyền đến:

- Hàn Phong đại nhân và Nhược Băng tiểu thư định đi đâu?

- Là các ngươi? Hoành Quân Hoán, ngươi muốn làm gì!

Khương Nhược Băng tức giận quát:

- Đây là cấm địa của ta, không ai được phép đi vào, các ngươi cút ra ngoài cho ta!

Hai người xuất hiện một người là Hoành Quân Hoán, đường chủ Thanh Vân đường của Tứ Cực môn ngày xưa. Một người khác cũng là đường chủ của Tứ Cực Môn, tên Tưởng Chu.

Từ khi Đường Khánh chết thì thành Hồng Nguyệt rắn mất đầu, Hoành Quân Hoán và Tưởng Chu ở lại thành Hồng Nguyệt, cuối cùng bị Lý Dật thu phục.

- Ha ha, Nhược Băng tiểu thư còn xem mình là công chúa của thành Hồng Nguyệt sao?

Hoành Quân Hoán cười khẩy nói:

- Thành chủ đại nhân có lệnh, chúng ta phải trông chừng Nhược Băng tiểu thư thật kỹ, nói là gần đây sẽ có việc dùng, tuyệt đối không thể để tiểu thư xảy ra vấn đề. Cho nên tiểu thư hãy về phòng uống rượu đi.

- Ngươi... Các ngươi giám thị ta!

Khương Nhược Băng xấu hổ tức tối vô cùng, nghe liền biết hai người này giám thị đã lâu.

- Ha ha!

Tưởng Chu cười như điên:

- Từ sau khi La Thanh Vân rời đi thì hai chúng ta cuyên phục trách an toàn cho tiểu thư, xem như bảo tiêu ngầm.

- Hai con chó Tứ Cực môn cũng xứng nói mình là người thành Hồng Nguyệt?

Ninh Hàng Phong lạnh lùng nói:

- Bây giờ ta tiễn các ngươi đi gặp Đường Khánh!

Ninh Hàng Phong dứt lời bắn ra kiếm phong đâm thẳng vào Tưởng Chu.

- Chết tiệt!

Tưởng Chu giật nảy mình, cảm giác cổ lạnh lẽo, chân di chuyển né qua nhưng vẫn để lại vết máu trên cổ họng. Tưởng Chu sợ hãi mặt trắng bệch.

Hoành Quân Hoán tức giận quát:

- Muốn chết!

Hai tay Hoành Quân Hoán khép lại công kích Ninh Hàng Phong.

Ba người đều có tu vi Vũ Đế cao giai. Vốn Hoành Quân Hoán, Tưởng Chu mạnh hơn Ninh Hàng Phong nhiều, nhưng mấy năm qua Ninh Hàng Phong tiến bộ siêu phàm, đánh ngang tay với hai người kia.

Nhưng đánh hơn trăm chiêu thì Ninh Hàng Phong bắt đầu rơi vào thế yếu, từng bước nguy hiểm.

Nhưng kiếm chiêu của Ninh Hàng Phong sắc bén, khổ sở chống đỡ không thua.

Ninh Hàng Phong quát to:

- Nhược Băng, đi trước đi, chạy hướng nam, ở đó có người của ta, sẽ mang Nhược Băng rời đi!

Hai người kia tức giận, Tưởng Chu quát to:

- Sắp chết đến nơi còn muốn phản? Đi chết đi!

Thế công siết chặt hơn, Ninh Hàng Phong rơi vào cạm bẫy.

Khương Nhược Băng nôn nóng không chịu đi.

Tiểu Tuyết vội nói:

- Tiểu thư đi nhanh, chúng ta ở lại cũng không giúp được gì. Đi thành Viêm Vũ tìm Vân Tiêu công tử, chỉ có hắn mới có thể trở về cứu đại nhân.

Tim Khương Nhược Băng đập nhanh, nàng vụt xoay người:

- Hàng Phong thúc thúc, hãy chờ ta, ta nhất định sẽ trở về cứu thúc thúc!

Lệ đong đầy khóe mắt, Khương Nhược Băng biết lúc này mình phải kiên cường, phải sống đi thành Viêm Vũ.

Khương Nhược Băng mới xoay người lại, qua nước mắt mơ hồ loáng thoáng thấy bóng người đứng đằng trước.

Bóng người đó chòng lên hình bóng trong đầu Khương Nhược Băng, khó mà tách ra.

Khương Nhược Băng ngây như phỗng, cho rằng mình thấy ảo giác thế là dụi mắt.

Tiểu Tuyết hét lên:

- A!

Hoành Quân Hoán sắc bén tấn công vừa cười gằn:

- Nói đến thật là duyên phận. Ngày xưa Đường lão gia tử chấp chửng thành Hồng Nguyệt, vì đề phòng các ngươi chạy trốn cũng phái ta đến ngăn chặn nhưng bị Lý Vân Tiêu phá hỏng cứu các ngươi đi. Hiện tại vật đổi sao dời, chuyện năm xưa như tái hiện, không chừng Lý Vân Tiêu sẽ lại đột nhiên xuất hiện cứu các ngươi thì sao, ha ha ha ha ha ha!

Hoành Quân Hoán cuồng cười. Ninh Hàng Phong không đỡ nổi nữa, chỉ vài giây sau sẽ bị đánh chết. Hoành Quân Hoán nhớ lại chuyện cũ ngày xưa, lòng thầm cảm thán.

Đột nhiên trực giác kỳ diệu làm tim Hoành Quân Hoán đập nhanh, khóe mắt liếc gần đó, tiếng cười ngừng bặt, người gã cứng ngắc.

Ninh Hàng Phong mừng rỡ thoát khỏi đòn công kích của Tưởng Chu, liên tục lùi mấy bước thở dốc.

Với tu vi của ba người tuy rằng Lý Vân Tiêu gần trong gang tấc nhưng họ không phát hiện được.