Vì khi nhắm mắt sẽ có khủng bố vô cùng sinh ra từ tâm.
Khi Cố Thanh Thanh lại mở mắt thì thời không trước mắt biến đổi, nàng ở trong vũ trụ đen ngòm mênh mông vô bờ, không ngừng rơi vào chỗ sâu trong. Thời gian và không gian trôi đi bên người, không thể níu giữ.
Khiến Cố Thanh Thanh hãi hùng là cảm giác này không có cuối, nàng sẽ rơi mãi cho đến khi chết.
Bốn người khác cũng túng huyễn thuật, cảnh tượng khác nhau nhưng có một điểm giống là năm người cùng cứng lại, ngừng ngay khi định tấn công, như bị đóng đinh.
Đoan Mộc Hữu Ngọc kinh kêu:
- Đó là... Địa Lão Thiên Hoang!?
Trong phạm vi trăm trượng quanh Ninh Khả Nguyệt, những người nhìn nàng đều thấy ánh sáng đỏ, không thấy bóng người. Trong cái khe hở to có một vầng trăng máu chậm rãi dâng lên, treo trên trời cao.
Người Lý Vân Tiêu run rẩy lấy lại tinh thần từ trạng thái thẫn thờ, hét to:
- Tuyệt đối đừng xem mặt trăng đó!
Nhưng đã quá muộn, mọi người ngơ ngẩn nhìn vầng huyết nguyệt, tất cả đều ngây dại.
Ba Mộc, Ba Long, huynh muội Đoan Mộc đều trúng chiêu.
Người duy nhất may mắn thoát khỏi chỉ có Lý Vân Tiêu, Hoang và Ngải cách ngàn trượng bày kết giới.
Nhưng dù là Hoang và Ngải cũng lòng run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ra từ trán bọn họ.
Ánh sáng đỏ chói mắt, huyết nguyệt đó trùng kích tinh thần bọn họ khó tả, cả người hoảng hốt.
Người Ngải phủ một tầng thuật thần chi quang đối kháng yêu lực huyết nguyệt, xuyên qua thế giới ánh sáng đỏ vô biên mơ hồ thấy cảnh tượng bên trong.
Ninh Khả Nguyệt một tay bắt ấn không nhúc nhích. Thiên Tư cười nhạt đứng cạnh Ninh Khả Nguyệt. Năm người Cố Thanh Thanh bị đóng đinh.
Năm người vẻ mặt luống cuống đứng yên trên trời, biểu tình khác nhau, có vui vẻ, khổ sở, mờ mịt, tức giận, nổi điên.
- Đây là huyễn thuật gì mà có thể một lúc kiềm giữ được năm vị cường giả hư cực thần cảnh?
Ngải xem mà run, nhìn hướng Lý Vân Tiêu thì càng giật mình hơn.
Trong mắt phải Lý Vân Tiêu, nguyệt đồng lồi ra chiếm nửa khuôn mặt. Máu chảy ra từ nguyệt đồng bò đầy đầu Lý Vân Tiêu, chạy xuống cổ.
Ngải hét to một tiếng:
- Lý Vân Tiêu!
Ngải nóng ruột nóng gan.
Hoang không thấy rõ cảnh tượng trong ánh sáng đỏ nhưng cũng nhìn thấy đám người Ba Mộc hóa đá, khuôn mặt Lý Vân Tiêu biến dị.
Hoang giật mình kêu lên:
- Ngải tiên sinh, Quy Khư quá mạnh, chúng ta không đánh lại. Hay thừa dịp bọn họ kiềm giữ đám người này thì chúng ta đi trước?
Hoang rất sợ nếu cũng bị trúng huyễn thuật thì chỉ có thể mặc người tùng xẻo.
Lực lượng khủng bố thế này chưa từng nghe biết chứ đừng nói là thấy tận mắt.
Lúc trước Hoang nghe Mạch nói cường giả tạo hóa cảnh còn một lần gặp vài người, gã cảm thấy nói quá lố, rất khoa trương.
Nhưng bây giờ xem ra dù là tồn tại tạo hóa cảnh chưa chắc đỡ nổi huyễn thuật khủng bố trước mắt.
Hoang đã hiểu chính mình kiến thức nông cạn, ếch ngồi đáy giếng.
Mặt Ngải tái nhợt, lòng hoảng hốt không biết nên làm sao.
Lúc trước Ngải có nghe nói Quy Khư lợi hại nhưng xem thực lực đám người Lý Vân Tiêu, sáu vị hư cực thần cảnh đủ hủy thiên diệt địa, dù Quy Khư mạnh mấy thì hơn phân nửa cũng có thể ứng phó.
Kém nhất là đánh lưỡng bại câu thương với Quy Khư, không khó khăn gì.
Ai biết...
Quy Khư vừa ra tay tiêu diệt hết.
Trong khi Ngải hoảng loạn chợt nhìn chằm chằm người Lý Vân Tiêu dâng lên ma khí ngập trời, cánh tay đầy ma văn đối kháng lại lực lượng nguyệt đồng.
Người Lý Vân Tiêu rung bần bật, hắn dần nâng tay lên, dường như rất khó khăn.
Tay phải giơ lên cao, đầu ngón tay ngưng tụ ma quang, Lý Vân Tiêu lật tay lại đâm vào mắt phải.
- A!?
Ngải run rẩy không dám nhìn tiếp.
Xoẹt!
Ma quang đâm vào mắt phải Lý Vân Tiêu xuyên thấu ra sau sọ não.
Máu phun ra từ gáy.
Không chỉ Ngải, Hoang, còn có Ninh Khả Nguyệt, Thiên Thu đều con ngươi co rút lạnh lùng nhìn Lý Vân Tiêu.
Nguyệt Đồng bị trọng kích vùng vẫy mạnh rồi lại rút vào mắt phải.
Máu chảy sau đầu và các vòi thịt rút về, khuôn mặt Lý Vân Tiêu trở lại bình thường.
Cũng không tính bình thường, chỗ con mắt phải bầy nhầy máu thịt, nửa bên mặt Lý Vân Tiêu đẫm máu. Gáy Lý Vân Tiêu thủng cái lỗ to, bộ dạng khủng bố như quỷ.
- A, thật rắc rối.
Thiên Tư xách chiến qua bước một bước thuấn di tiến đến trước mặt Lý Vân Tiêu, chiến qua quét qua.
Con ngươi trái của Lý Vân Tiêu co rút, ma đồng háo thành một điểm đen bắn ra ánh sáng.
Bùm!
Kiếm Thương Trảm Hồng xuất hiện ngăn chiến qua lại.
Kiếm quang dao động, một mảnh kiếm giới khuếch tán quanh người Lý Vân Tiêu đẩy Thiên Tư ra.
Thiên Tư biến sắc mặt nói:
- Thần Nghênh Tam Quang!
Một tay Thiên Tư giơ chiến qua hóa thành vệt sáng vàng như mặt trời chém xuống.
Lý Vân Tiêu trầm giọng quát:
- Kiếm giới!
Một tay Lý Vân Tiêu cầm kiếm che trước mặt, kiếm quang cường đại nổ tung. Ánh sáng chiến qua và kiếm quang va chạm biến ra ánh sáng vô biên khuếch tán tứ phía.
Hoang, Ngải biến sắc mặt. Chỉ một kích đã làm lực lượng kết giới rung bần bật, nếu thêm mấy chiêu thì khó giữ kết giới.
Thiên Tư bị kiếm quang của Lý Vân Tiêu đánh lui mấy chục trượng, buồn bực hừ một tiếng:
- Thực lực tiến bộ rất nhanh!
Khuôn mặt Lý Vân Tiêu đáng sợ, không nói một lời, ấn quyết điểm trên thân kiếm biến ra vạn luồng kiếm quang đâm ra.
Trên bầu trời rợp bóng kiếm giáng xuống, biến ra trăm kiếm phù rơi quanh Thiên Tư, rậm rạp toàn lả kiếm ảnh.
Thiên Tư hết hồn, cầm chiến qua cảnh giác nhìn bốn phía, mắt quét qua tìm ra ngay điểm yếu, chém xuống.
Bùm!
Chiến qua của Thiên Tư cặp xuống rạch một con đường trong trận, lắc người xông ra ngoài.
Thiên Tư vừa mới đạp ra ngoài trận bỗng nhiên một luồng lôi ấn từ trên trời giáng xuống, to trăm thước che trời.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lôi ấn giáng ngay vào người Thiên Tư, lôi quang ầm ầm đánh vào người gã, máu thịt tung tóe.
Ninh Khả Nguyệt bỗng nhiên mở mắt ra, tinh thần lực khuếch tán xông vào lôi giới của Lý Vân Tiêu.
tinh thần lực như biển cuốn lấy Thiên Tư đưa gã thuấn di ra.
Thiên Tư hơi chật vật bị truyền tống đến bên cạnh Quy Khư, người đẫm máu.
Thiên Tư xấu hổ tức tối nói:
- Đại nhân, ta...
Vẻ mặt Ninh Khả Nguyệt vô cùng bình tĩnh nói:
- Ngươi vốn không đánh lại hắn, giết năm vũ giả hư cực thần cảnh này trước đi.
Thiên Tư lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Thiên Tư giơ chiến qua sắc bén chém hướng năm người.
Năm người còn chìm trong huyễn thuật, dường như gặp điều gì thắc mắc rất lớn, tất cả mặt trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng, thân hình run nhè nhẹ.
Ninh Khả Nguyệt vẫn không nhúc nhích chút nào, tuy rằng sắc mặt bình tĩnh nhưng trong mắt lóe tia lo âu.
Dường như kiềm giữ năm người làm Ninh Khả Nguyệt hao phí sức lực rất lớn.
Lý Vân Tiêu hoảng hốt, nổi giận gầm lên một tiếng. Muôn ngàn sấm sét tụ tập trong lòng bàn tay Lý Vân Tiêu giáng xuống mảnh đất ánh sáng đỏ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Sấm sét phủ lớp ánh sáng trắng dốc sức lao vào trong ánh sáng đỏ đánh nát kết giới huyễn thuật.
Lòng Ngải thầm run lẩm bẩm:
- Quả nhiên là thuật thần chi quang!
Lôi quyết của Lý Vân Tiêu kết hợp với lực lượng Đại Diễn thần quyết cường đại.
Kết giới màu đỏ tan vỡ như mặt gương, cảnh tượng bên trong thoáng chốc rõ ràng.