Đây là kiếm kỹ sau khi Lý Vân Tiêu bước vào hư cực thần cảnh thứ thi triển ra, nguyên không gian Ảo Cảnh Tinh Nguyệt run rẩy vì nhát kiếm, lực lượng đáng sợ làm không gian khó thể giữ bình thường, bắt đầu tan vỡ.
Hoang, Ngải hết hồn.
Ngải vội nói:
- Ngô hoàng đại nhân nhanh chóng bày ra kết giới, ổn định không gian đi, không thì nguyên Ảo Cảnh Tinh Nguyệt đều tiêu!
- Được!
Hoang lập tức cùng Ngải thuấn di đi xa, bắt đầu bố trí kết giới.
8Chưởng Thiên cảnh lên tiếng:
- Chúng ta có nên hỗ trợ không?
Cố Thanh Thanh lắc đầu nói:
- Theo ta thấy thì không cần, chút nữa đại chiến không gian nhỏ bình thường sao chịu nổi? Dù là Ngải, Hoang thì có năng lực gì bày ra kết giới ngăn dư ba đại chiến?
8Chưởng Thiên cảnh kinh ngạc hỏi:
- Vậy là nơi đây chắc chắn bị hủy?
Cố Thanh Thanh gật đầu nói:
- Đúng, nhưng không chừng lại là cơ duyên cho yêu tộc. Nếu nơi đây bị hủy trong tay Lý Vân Tiêu thì hắn phải cho yêu tộc một sự bồi thường.
Đoan Mộc Hữu Ngọc mỉm cười nói:
- Đúng rồi, có lẽ yêu tộc nhân họa gặp phúc, tìm được linh sơn bảo địa thích hợp với mình hơn.
Mấy người trò chuyện không truyền âm bí mật, Hoang, Ngải nghe hắn hết.
Hai người cau mày. Hoang hừ khẽ, Ngải lộ vẻ mặt đăm chiêu.
Ninh Khả Nguyệt nhìn Lý Vân Tiêu đâm kiếm tới, khóe môi cong lên kỳ dị, mắt chợt biến đỏ ngầu:
- Ngươi muốn hỏi bản tâm sao? Vậy cho ngươi hỏi.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, cảm thấy có gì là lạ.
Ninh Khả Nguyệt trước mắt đột nhiên xoay người đâm kiếm, là Tuế Nguyệt Như Ca biến thành hoàng kim kiếm, nhưng uy lực nhát kiếm này... Chỉ có Vũ Đế bát tinh.
Bùm!
Tuế Nguyệt Như Ca đập vào Kiếm Thương Trảm Hồng, Ninh Khả Nguyệt đánh không lại, vẻ mặt giật mình cong tay, trường kiếm rời tay bay ra ngoài.
Keng!
Hoàng kim kiếm cắm phập xuống đất.
- Oa chậc!
Bốn phía vang tiếng tặc lưỡi, rất là thổn thức.
- Cổ Phi Dương, ngươi thật là không có phong độ. Nhị tiểu thư Ninh gia chơi với ngươi mấy chiêu vậy mà ngươi vừa lên liền đánh thật!
- Ngươi dù gì cũng là Vũ Đế thành danh, tự hủ phong lưu, không ngờ xuống tay tàn nhẫn như vậy.
Người Lý Vân Tiêu run rẩy nhìn quanh, cảnh tượng trước mắt toàn là khuôn mặt quen thuộc.
Một nam nhân cẩm y ngọc quan tiến lên nâng Ninh Khả Nguyệt té ngã dậy, khẽ hỏi:
- Nàng có sao không?
Gò má Ninh Khả Nguyệt hây hồng vùng cánh tay ra khỏi tay nam nhân:
- Ta không sao.
Ninh Khả Nguyệt nói xong buồn bực đi thẳng về chỗ cũ, không thèm quay đầu.
Nam nhân mỉm cười, xoay người nói với Lý Vân Tiêu:
- Phi Dương, vừa rồi ngươi thất thần.
Người Lý Vân Tiêu run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
- Mộ... Mộ Dung... Đại ca...
Mộ Dung Trúc chau mày, ân cần hỏi han:
- Ngươi làm sao vậy? Ta xem ngươi hình như bị bệnh, hay là luyện công xảy ra vấn đề?
Lý Vân Tiêu chợt khóc, cắm Kiếm Thương Trảm Hồng xuống đất, quỳ một gối khóc ròng:
- Xin lỗi, xin lỗi!
Mộ Dung Trúc giật nảy mình vội tiến lên nâng Lý Vân Tiêu dậy, kinh ngạc hỏi:
- Ngươi làm sao vậy? Rốt cuộc có chuyện gì?
Bốn phía trở nên yên lặng, tất cả hào kiệt trẻ tuổi ngơ ngẩn, mới rồi còn ồn ào bỗng chốc yên tĩnh như chết.
- Có chuyện gì? Hắn bị tẩu hỏa nhập ma thật sao?
- Mới rồi xuống tay với nhị tiểu thư Ninh gia ác vậy mà hiện tại vừa khóc vừa quỳ...
- Ta nghe nói nhị tiểu thư Ninh gia có chút mập mờ với Mộ Dung Trúc, chắc mới nãy lỡ nặng tay, thấy Mộ Dung Trúc đứng ra thì run nên quỳ xuống van xin. Ngươi không nghe hắn nói ‘xin lỗi’ sao?
- Trời, không đến mức đi? Cổ Phi Dương là cường giả thiên tài mới nổi, thực lực không kém hơn Mộ Dung Trúc bao nhiêu. Theo ta thấy xem như tám lạng nửa cân mới đúng.
Ninh Khả Nguyệt nghe mọi người xì xầm bàn tán, tâm tình khó chịu bị Cổ Phi Dương đánh bị thương cũng trở thành xấu hổ tức giận, hận không thể rút kiếm chém đám người này.
Lý Vân Tiêu quỳ một gối dưới đất, nước mắt như rèm châu đứt dây rơi xuống đất, rất nhanh ướt mảng lớn.
Mộ Dung Trúc hơi tức giận gồng sức nâng Lý Vân Tiêu dậy, răn dạy:
- Nam nhi dưới gối có hoàng kim, có chuyện gì không thể nói đàng hoàng, hở chút là quỳ?
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên, lệ ướt mặt.
Lý Vân Tiêu nức nở:
- Mộ Dung đại ca, tuy rằng ở trong ảo cảnh nhưng còn được gặp đại ca thật tốt quá.
Lý Vân Tiêu giang hai tay ôm chặt Mộ Dung Trúc.
Hai nam nhân ôm nhau dẫn đến tiếng xì xầm, trào phúng.
Mộ Dung Trúc cảm thấy không ổn nhưng nhìn Cổ Phi Dương kích động như thế đành vỗ vai hắn nói:
- Được rồi, được rồi, không sao, ngươi nói bậy bạ cái gì.
Ninh Khả Nguyệt trợn to mắt, hai tay che mặt tức giận nói:
- Hai cái tên vô sỉ!
Trên Thanh Phong Minh Nguyệt lâu rộ tiếng cười vang.
Khương Sở Nhiên ngồi ở ghế chính cười khổ nói:
- Hai vị đều là hào kiệt đương thời, xin hãy kiềm chế tình cảm của mình lại. Dù gì anh kiệt thiên hạ toàn ở đây, các người phóng khoáng như vậy nhưng chủ nhân ta đây không phóng nổi.
- Sở Nhiên!
Lý Vân Tiêu buông Mộ Dung Trúc ra xoay người chạy lên ôm chặt Khương Sở Nhiên.
Khương Sở Nhiên sợ quá liều mạng vùng vẫy, nhưng Cổ Phi Dương ôm quá chặt, siết gã hơi đau.
Khương Sở Nhiên vừa kinh vừa giận, toàn thân nổi da gà:
- Buông ra! Không ngờ ngươi có sở thích đồng dương!
Các nam nhân xung quanh giật mình hét to:
- Cổ Phi Dương nổi thú tính rồi, muốn đè Khương Sở Nhiên, mau trốn đi!
Thanh Phong Minh Nguyệt lâu hỗn loạn.
Có người cố ý la, có người sợ thật, tập thể trốn sang bên.
Mộ Dung Trúc phát hiện không đúng, trầm giọng hỏi:
- Phi Dương, rốt cuộc ngươi đang làm gì?
Mộ Dung Trúc tiến lên chộp vai Lý Vân Tiêu tách hai người ra.
Lý Vân Tiêu ôm Mộ Dung Trúc, bỗng chốc ôm cả hai, hắn khóc nói:
- Đa tạ hai vị ca ca chăm sóc cho ta!
Mộ Dung Trúc, Khương Sở Nhiên không hiểu ra sao.
Khương Sở Nhiên vùng ra, quát vào mặt hắn:
- Cổ Phi Dương, rốt cuộc ngươi bị gì?
Ninh Khả Nguyệt nhìn chỗ Xổ Phi Dương ngồi, nghi hoặc hỏi:
- Có phải mới rồi trong huyết trà bưng lên bị người bỏ thuốc không?
Khương Sở Nhiên nói:
- Không thể nào! Mỗi giai đoạn dâng trà đều bị kiểm soát nghiêm ngặt, ai có bản lĩnh này? Hoặc nên nói là có gan dám bỏ thuốc trong thành Hồng Nguyệt? Huống chi...
Cơ mặt Khương Sở Nhiên co giật ghét nói:
- Trong thiên hạ làm gì có loại thuốc này, bẻ cong thẳng nam?
Ninh Khả Nguyệt lắc đầu nói:
- Thiên hạ to lớn kọ không có, có lẽ thật sự tồn tại thứ đó?
Mộ Dung Trúc vươn tay co năm ngón bấu hai vai Lý Vân Tiêu, sợ hắn làm hành động kỳ lạ gì nữa.
Yên tâm rồi Mộ Dung Trúc hỏi:
- Phi Dương, rốt cuộc ngươi bị gì?
Mặt Lý Vân Tiêu đầy nước mắt, hạnh phúc cười nói:
- Bây giờ mới phát hiện đôi lúc sống trong mơ càng đẹp. Trang Chu mộng điệp, rốt cuộc ai là mộng của ai?
Lý Vân Tiêu liếc mắt từ Mộ Dung Trúc đến Khương Sở nhiên, các tuấn kiệt trẻ tuổi, vầng trăng máu đỏ bên ngoài Thanh Phong Minh Nguyệt lâu.
- Toàn chân thật thế nảy... Ta đã hiểu... Khả Nguyệt, cho nên nàng mới không chịu tỉnh lại sao?