Long Thủ nói:
- Đại nhân nói chí phải, với lòng kiêu ngạo của long tộc thì dù tự bạo hồn phách cũng không dễ dàng bị người khuất phục làm đồ bổ cho người khác.
Dận Vũ gật đầu, mắt hấp háy tia sáng:
- Chỉ mong là vậy, mong rằng trước khi chết nghịch tử giữ lại chút tôn ngiêm của long tộc ta. Hừ, chết thảm trong tay nhân loại, mặt toàn long tộc bị hắn làm mất hết.
Ánh sáng đen phá giới và nhiều hải tộc công kích tạc Hải chi sâm lâm lỗ chỗ, hoàn toàn không ra hình dạng.
Hải Thần điện rung bần bật bắt đầu tan rã.
Những khớp nối cấu thành đại điện từng cái hóa thành ánh sáng vàng bay ngược.
Cả thần điện như bị phóng to gấp mấy chục, trăm lần. Không gian Hải chi sâm lâm bị ánh sáng thần điện đè xuống nỏ cái bùm.
Tất cả nguyên tố biển, đấ,t không đều vỡ nát. Trong đáy biển, một kim điện mông lung hiện ra đè ép ngàn vạn dặm nhìn thấy cuối.
Nhưng cung điện này toàn do ánh sáng vàng trong suốt ngưng tụ ra, ngăn cách với nước biển.
Tộc thâm uyên, các bộ tộc hải tộc bị hư quang thần điện bao phủ.
Giờ phút này người hai phe đụng mặt nhau, trợn tròn mắt nhìn, ghét nhau cya đắng.
Trong hư quang đại điện hiếm khi tĩnh lặng lại, mọi người nín thở nhìn nhau.
Dận Vũ kinh kêu:
- Thần điện hư hóa? Ha ha ha, xem ra Hải Thần điện chỉ có thế là cùng.
Lý Vân Tiêu lườm Dận Vũ:
- Hải Thần điện như thế nào liên quan gì ngươi? Lo cho chính mình đi!
- Ngươi...!
Dận Vũ nổi giận nói:
- Ta không đấu võ mồm với ngươi, dù sao hôm nay các ngươi đềup hải chết!
Dận Vũ đảo tròng mắt quát to:
- Nghịch tử của ta đâu?
Ba Mộc thở dài:
- Tù đã hồn hóa ngàn vạn, quay về thiên địa.
- Hồn hóa ngàn vạn!?
Dận Vũ vừa kinh vừa giận mắng:
- Nghịch tử này quả nhiên ích kỷ cực đoan, thà chết cũng không chịu để lại long hồn! Dận Vũ ta cả đời kiêu hùng sao sinh ra nhi tử bại hoại như vậy!
Lý Vân Tiêu lau mồ hôi trán, ngượng ngùng nói:
- Tuy mặt mũi không phải thứ rất quý giá nhưng đôi lúc nên giữ đi.
Dận Vũ cười khẩy nói:
- Lý Vân Tiêu, tuy ngươi nhiều lần bất nhân nhưng ta không thể bất nghĩa. Dù lúc này thì ta vẫn nguyện ý cho ngươi cơ hội.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- A? Cơ hội gì?
Dận Vũ giơ ba ngón tay:
- Ba điều kiện. Một, để Đoan Mộc Hữu Ngọc lại. Hai, để lại pháp thân của nghịch tử đó. Ba, để lại Thiên Phượng chân huyết. Vậy là ngươi sẽ sống.
Lý Vân Tiêu thử thăm dò:
- Ta rất tò mò, ngươi muốn Ngọc công tử suy tính cái gì cho ngươi?
Dận Vũ biến sắc mặt nạt lớn:
- Cái này thì ngươi không cần quan tâm!
Dường như Dận Vũ hết sức kiêng kỵ vấn đề này.
Lý Vân Tiêu khẽ thở dài:
- Chỉ để lại pháp thân được không?
Dận Vũ cười lạnh nói:
- Đương nhiên không!
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Vậy hết cách, chiến đi.
Tiếng sấm vang, lòng bàn tay Lý Vân Tiêu bắn ra tia chớp to vọt lên cao.
Bầu trời nổ cái bùm biến thành muôn vàn điện xà đánh hướng bộ tộc Tứ Hải đầy trời.
Dận Vũ tức giận quát:
- Chết tiệt, giết!
Dận Vũ hét to ra lệnh:
- Rừ bắt sống Đoan Mộc Hữu Ngọc ra còn lại giết hết!
Bộ tộc Tứ Hải sát khí ầm ầm, gióng trống rung trời, sĩ khí cao vút.
Nhưng vừa mới vận chuyển nguyên công chuẩn bị lao xuống giết thì gặp lô ìa đầy trời ập đến.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một luồng lôi quang đánh vào các bộ tộc, xuyên qua, hư không tràn đầy khe nứt.
- A! A!!
Nhiều hải tộc không né kịp bị nổ nát thành bột phấn.
Trong phút chốc máu tanh tràn ngập, trên bầu trời toàn là máu và thịt vụn như mưa rơi xuống.
Đôi mắt Lý Vân Tiêu biến màu kỳ dị, sát khí tuôn ra.
Lý Vân Tiêu quát to:
- Hết thảy theo kế hoạch, hành động!
Lý Vân Tiêu xung phong nhảy vọt lên hóa thành lôi quang bay lên trời trực tiếp hóa thành lôi thần, trừng mắt nhìn bộ tộc Tứ Hải:
- Quảng, Khâm, Thuận, Nhuận, hôm nay thế cục đến đây, những thị phi ân oán trước kia đều thành số không, chỉ còn lại cuộc chiến sinh tử!
Ánh sáng den phá giới bắn xuống dưới như sông đổ, rộng ỡ vài trượng.
Hai tay Lý Vân Tiêu khép lại, lôi quang đầy trời tụ lại ngưng thành lôi chưởng siêu to vỗ tới.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ánh sáng phá giới bị chưởng vỗ nát hóa thành vô số tia sáng đen nhỏ tan tác tứ phía.
Cùng lúc đó, Lý Vân Tiêu một tay bắt ấn, lôi tinh hoàn tản ra quanh thân.
Nhiều tia chớp kêu đì đùng đầy trời, uy phong lẫm lẫm như thần linh hàng thế. Các hải tộc kinh sợ.
Quảng Hiền, Quảng Nguyên, Nhuận Hải, Nhuận Lung, Khâm Minh đều có ân oán thị phi với Lý Vân Tiêu.
Nhưng đã cách biệt nhiều năm, cộng với Lý Vân Tiêu nổi tiếng nên bọn họ sớm không có lòng báo thù.
Quảng Hiền trầm giọng nói:
- Chân Long đại nhân có lệnh, tứ tộc ta cũng là thân bất do kỷ.
Lý Vân Tiêu thản nhiên nói:
- Ta không trách các ngươi, chỉ là lập trường khác nhau, các vị cũng đừng trách ta!
Long Thủ cầm kiếm xông lên quát to:
- Đừng nói nhảm với hắn làm gì, người này dẻo mồm dẻo miệng, chúng ta không nói lại hắn!
Lý Vân Tiêu nhếch miệng cười nói:
- Ha ha ha! Nói như thể ngươi đánh thì thắng vậy.
Mắt Long Thủ bắn ra tia sáng lạnh:
- Không thử sao biết? Các vị đừng sợ, lúc trước luân phiên chém giết Lý Vân Tiêu đã là nỏ mạnh hết đà!
Lý Vân Tiêu cười thầm trong bụng, hắn cười phá lên:
- Ha ha ha! Quảng Pháp, ngươi đang gạt người hay lừa mình vậy? Có giỏi thì tự lên chịu chết đi!
Dận Vũ nói:
- Đừng bị hắn kích thích, bình tĩnh lại. Chúng ta người đông thế mạnh, bọn họ chết chắc.
- Hi hi, phu quân đừng giành đối thủ với ta.
Trong lôi quang đầy trời một áng mây đỏ tản ra, Phi Nghê hiện hình.
Phi Nghê đi hướng Dận Vũ và Long Thủ:
- Đối thủ của hai vị là ta. Chân Long đại nhân, ngươi muốn Thiên Phượng chân vĩ linh, Thiên Phượng chân huyết đều ở trên người của ta, mau đến lấy đi!
Người Phi Nghê phát ra lực lượng chân hỏa, phượng nguyên cường đại ập đến. Dận Vũ, Long Thủ hết hồn, không kiềm được thụt lùi.
Dận Vũ kinh kêu:
- Yếu Ly huynh!
Phong Yếu Ly nắm chặt Lãnh Kiếm Băng Sương bay nhanh tới:
- Dận Vũ huynh, bản quân đi ổn định Đoan Mộc Hữu Ngọc kia trước, còn Dận Vũ huynh hãy phái thêm người bắt giữ hắn!
Tuy Phong Yếu Ly lập tâm thề không khó xử Đoan Mộc Hữu Ngọc nữa nhưng chờ khử hết chướng ngại vật xung quanh,. Tùy tiện phái một cường giả xuống là có thể bắt giữ Đoan Mộc Hữu Ngọc.
Dận Vũ tức giận chửi tục, nếu không phải tình hình không đúng thì gã rất muốn quay đầu giết Phong Yếu Ly trước.
Một thanh âm lạnh lùng vang lên:
- Họa Đấu chân thân sao? Mặc kệ ngươi là ai, dám đoạt xá thân thể cường giả yêu tộc ta thì hôm nay ở lại đi!
Bóng người áo đỏ vụt qua trước mặt Đoan Mộc Hữu Ngọc.
Mạch mặc trường bào đỏ thẫm tay cầm trường thương đứng thẳng, mũi thương cắt không khí mang theo hơi lạnh chỉ vào Phong Yếu Ly.
Phong Yếu Ly quát tháo:
- Tiểu yêu từ đâu ra, cút cho ngô!
Tuy khí thế của Mạch không yếu nhưng Phong Yếu Ly không thèm để vào mắt, Lãnh Kiếm Băng Sương chém, khí lạnh vô biên trút xuống.
Ánh mắt Mạch đầy giật mình, nhát kiếm mạnh mẽ không khiến gã bất ngờ nhưng bảo kiếm sắc bén vượt dự tính.
Rầm!
Chiến thơng múa mấy thương hoa lại bị kiếm quang chém nát, người Mạch thủng một lỗ.