Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3380: Dương điện 2

Dận Vũ quay đầu la lên:

- Yếu Ly huynh!

Phong Yếu Ly rùng mình đáp ngay:

- Dận Vũ huynh gọi ta có chuyện gì?

Thái độ của Phong Yếu Ly trở nên cẩn thận, khiêm tốn hơn.

Dận Vũ gật gù:

- Yếu Ly huynh nói xem Đoan Mộc Hữu Ngọc thật sự có thể tính ra điều ta muốn sao?

Phong Yếu Ly trầm ngâm nói:

- Chưa chắc, nhưng Dận Vũ huynh yên tâm, nếu Đoan Mộc Hữu Ngọc không làm được thì ta có thể giúp hắn một tay.

Khóe môi Phong Yếu Ly cong lên cười gian:

- Khiến bổn tọa hao phí thời gian mấy chục, trăm năm suy tính là không thể nào, nhưng vì hoàn thành chí nguyẹn lớn lao của Dận Vũ huynh, hao phí thời gian một, hai năm có lẽ Đoan Mộc Hữu Ngọc sẽ đồng ý.

Dận Vũ trừng Phong Yếu Ly, hừ lạnh một tiếng:

- Nói vậy là tác dụng của yếu Ly huynh rất lớn? Nếu Yếu Ly huynh sơ sẩy chết đi thì chí nguyện to lớn của ta sẽ bị lạc?

- Ha ha ha! Chưa chắc, chưa chắc.

Phong Yếu Ly ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Với trận thế hiện tại của Dận Vũ huynh, ta và huynh đứng chung trận tuyến thì sao sơ sẩy chết được, ha ha.

Dận Vũ gật gù:

- Ta hiểu, lát nữa phá Hải Thần điện mong Yếu Ly6y góp sức nhiều chút. Dù sao đám người Thiên Vũ Minh thực lực cường đại, dựa vào bộ tộc Tứ Hải rất khó thắng.

Phong Yếu Ly gật đầu nói:

- Đương nhiên rồi, đây vốn là hiệp ước mà ta và Dận Vũ ký.

Mặt Dận Vũ xanh mét khẽ hừ, chuyện vừa rồi lại nổi lên trong đầu gã. Nếu không phải còn có chỗ dùng Phong Yếu Ly thì Dận Vũ rất muốn quay đầu giết gã ngay bây giờ.

Cự thú đáy biển trên bầu trời mỗi lần phun ra ánh sáng đen sẽ khiến ánh sáng vàng của Hải Thần địnê tối đi vài phần.

Mọi người trong điện ngồi yên xếp bằng, cố gắng điều dưỡng vết thương.

Xem tình hình trước mắt thì phá điện chỉ là chuyện sớm muộn.

Tù mặt âm trầm nói với Ba Mộc:

- Ba Mộc huynh đã quên tình cảm ngày xưa chúng ta dắt tay giết địch, ra sống vào chết rồi sao?

Ba Mộc bị Tù quấy rối phát mệt, trực tiếp xoay người, thân hình biến mất trong đại điện.

Tù:

-...

Xán lạnh giọng nói:

- Ta xem tiểu tử này cũng là tai họa, giờ giết chết chấm dứt mọi tai họa.

Tù căm hận trừngd Xán, hừ lạnh ngồi khoanh chân trị thương.

Tù biết đám người Thiên Vũ Minh sẽ không xuống tay vào lúc này, dù sao ngoại địch quá cường đại, người hơi thông minh một chút sẽ hiểu kết minh lợi ích.

Lý Vân Tiêu đột nhiên mở mắt ra hỏi:

- Tù, ngươi có biết Dận Vũ muốn suy tính chuyện gì không?

Tù hừ lạnh nói:

- Con người ích kỷ như hắn còn vì chuyện gì nữa? Tất nhiên liên quan đến thiên nhân ngũ suy.

Lý Vân Tiêu từng nghe Lâm nói chút ít, hắn tò mò hỏi:

- Ngươi là nhi tử của chân long chắc biết nhiều bí mật? Tại sao tu vi của Dận Vũ rớt tới mức nào? Nghe lúc trước ngươi nói thì Dận Vũ bị người đánh thương, là ai bị thơgin được giới vương cảnh ngày xưa?

Tù biến sắc mặt mấy lần, cuối cùng cười lạnh nói:

- Những việc này bổn tọa biết nhưng mắc mớ gì nói cho ngươi?

Lý Vân Tiêu hừ nói:

- Ngươi có thể không thuyết, lát nữa ta rút long hồn của ngươi ra điều tra là xong.

Người Lý Vân Tiêu phát ra ánh sáng hơi trắng.

Tù giật mình ngơ ngẩn thì thào:

- Thuật thần chi quang? Dưới vòm trời này thế nhưng còn có thuật thần.

Lý Vân Tiêu uy hiếp nói:

Ngươi cảm thấy trước mặt một vị thuật thần có thể giữ được bí mật trong lòng ngươi không?

- Ha ha, ấu trĩ!

Tù châm chọc nói:

- Hồn phách của ngô do long khí tịnh thuần nhất ngưng tụ, dù là thuật thần cũng không thể đọc ký ức. Nếu cứ muốn thử thì ta rất muốn xem bộ dạng thê thảm bị long khí phản phệ của ngươi.

Lý Vân Tiêu ngẩn ra, không ngờ còn có cách nói này, hắn không biết. Xem bộ dạng Tù không giống nói dối.

- Ta biết thiên nhân ngũ suy, hễ là nhân vật nào đều có lúc chết. Dận Vũ muốn tính xem khi nào mình chết sao?

Tù cười khẩy nói:

- Ha ha, làm sao có thể! Tên rác rưởi đó yêu quý mạng sống của mình vô cùng, dù là thiên nhân ngũ suy cũng có cách đối kháng và chậm lại. Chắc hắn muốn tìm ra cách kéo dài hơi tàn. Ha ha, đáng tiếc, mất đi cảnh giới vĩnh viễn không về được, hắn sống thừa như vậy có gì hay? Làm mất hết tôn nghiêm long tộc.

Lý Vân Tiêu nhìn hướng Đoan Mộc Hữu Ngọc, ánh mắt ý hỏi:

- Cách giảm chậm lại ngũ suy sao?

Đoan Mộc Hữu Ngọc cau mày nói:

- Thiên nhân ngũ suy đúng là có thể thông qua các loại pháp môn làm chậm lại, nhưng đó chỉ là kế tạm thời, khó mà kéo dài, cuối cùng vẫn phải chết.

Tù hừ lạnh một tiếng:

- Tên rác rưởi đó hơn phân nửa mong sống ngày nao hay ngày đó.

Lý Vân Tiêu đăm chiêu, chậm rãi nói:

- Nếu chỉ kéo dài thì Dận Vũ sẽ không kiên quyết như vậy, thậm chí bỏ pháp thân của ngươi. Nếu Dận Vũ ra khỏi thân hình hiện tại tiến vào pháp thân của ngươi chắc có thể kéo dài thật lâu?

Tù cũng ngẩn ngơ, trầm ngâm nói:

- Với trạng thái hiện tại của hắn đúng là không ngừng đoạt xá mới là con đường tắt tốt nhất. Chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng hơn kéo dài mạng sống của hắn? Theo ta hiểu biết hắn chắc có lẽ còn thủ đoạn pháp thân nào tốt hơn nữa để kéo dài mạng sống.

Lý Vân Tiêu khẽ thở dài:

- Nếu là suy tính đơn giản thì để Ngọc công tử tính cho hắn cũng không có gì. Dù sao hắn là chân long thiên địa, nếu có thể phục hồi lực lượng ít ra có lợi không hại với ma chiến.

- Ha ha ha, quả nhiên là ấu trĩ!

Tù đột nhiên ôm bụng cười to, cười chảy nước mắt:

- Ha ha ha! Ngươi trông chờ tên rác rưởi đó có thể giúp được việc sao? Hắn chỉ biết cản trở, mấy năm qua hai giới xung đột không chỉ có mười vạn năm trước. Chẳng qua lần đó rất kịch liệt, ảnh hưởng lớn nhất. Có lần nào hắn thật sự ra tay không?

Lý Vân Tiêu kinh ngạc kêu lên:

- Ý ngươi là cuộc chiến hai giới đã đánh rất nhiều năm?

Mắt Tù lóe tia nghi hoặc nói:

- Lý ra là vậy. Dù sao quỹ tích hai giới rất gần nhau, bao nhiêu năm vận chuyển va chạm nhau, ma sát có khe nứt là rất bình thường. Tuy nhiên trong ký ức của ta, ở doàng sông lịch sử dường như không bùng nổ xung đột kịch liệt bao giờ. Chém giết càng ngày càng nghiêm trọng là trong mấy chục vạn năm nay. Mười vạn năm trước mới thật sự là bùng nổ, Ma Chủ cũng bị phong ấn tại Thiên Vũ giới, lần đầu tiên từ trước đến nay. Ha ha ha, đó là nhục nhã lớn nhất của Ma tộc.

Đám người Thiên Vũ Minh thầm bực bội, trận chiến thắng đó hao phí lực lượng một giới, khiến thực lực toàn Thiên Vũ giới rút lui mười vạn năm.

Tù nhìn Lý Vân Tiêu mặt ủ mày chau, lạnh lùng cười:

- Như thế nào? Chắc ngươi sẽ không có ý muốn hòa giải với Ma tộc đi? Nếu là trước kia còn được, nhưng các ngươi mười vạn năm trước giết Ma Chủ, đó là khuất nhục chưa bao giờ có khuất nhục. Với tính cách của ma đầu kia thì tuyệt đối không tha thứ, ta khuyên ngươi nhanh chóng bỏ ảo tưởng không thực tế đó đi.

Lý Vân Tiêu nói:

- Nếu Thiên Vũ giới diệt vong, Dận Vũ là chân long của giới này chắc cũng khó sống?

- Ha ha, nói rất đúng.