Lý Vân Tiêu nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ khó xử:
– Tộc trưởng đại nhân, sự tình nơi đây, ta sợ rằng lập tức phải trở về Thiên Vũ Đại Lục. Ngày sau lần nữa tương kiến, không biết là năm nào tháng nào. Nhưng nếu có duyên mà nói, ta sẽ chiếu cố tốt cho Hỏa Ngư nhất tộc.
Thiết Phẩm cười khổ nói:
– Lão hủ vốn còn hy vọng Thánh sứ đại nhân có thể ở lâu chút ít thời gian, dù sao Thiết Phàm bọn hắn còn trẻ. Nếu là có Thánh sứ đại nhân tất nhiên có thể bớt phạm phải một ít sai lầm.
Lý Vân Tiêu thở dài:
– Thực xin lỗi, tộc trưởng. Ta làm không được.
Đoạn Việt khẽ chau mày, hắn rõ ràng cảm giác được mấy người Thiết Phàm lửa giận bắt đầu thiêu đốt.
Thiết Phẩm vội vàng nói:
– Đã như vầy, ngày sau nếu có duyên mà nói, mong rằng Thánh sứ đại nhân chiếu cố nhiều hơn.
Lý Vân Tiêu lúc này mới gật đầu nói:
– Ta sẽ làm vậy.
– Như thế ta liền yên tâm,
Thiết Phẩm thở phào một hơi, đối với đám người Thiết Phàm nói:
– Các ngươi ngàn vạn lần phải ghi nhớ, bất cứ lúc nào, vô luận phát sinh chuyện gì, Thánh sứ đại nhân đều vĩnh viễn là bằng hữu của Hỏa Ngư nhất tộc chúng ta. Các ngươi phải dùng lễ tiết tôn quý nhất để tiếp đãi.
Hắn cũng cảm nhận được mấy người đối với Lý Vân Tiêu bất mãn, sợ rằng bọn họ sẽ phát ra xung đột, cho nên lần này dặn dò.
– Vâng, tộc trưởng đại nhân. Thánh giả đại nhân vĩnh viễn là bằng hữu tốt nhất của tộc chúng ta.
Mấy người đều là khóc lóc đáp.
Trên mặt Thiết Phẩm hiện ra vẻ mỉm cười. Đồng tử rốt cục dần dần phóng đại lên. Một gã hải tộc sống mấy trăm năm, Vũ Hoàng cường giả, tộc trưởng rốt cục đi đến điểm cuối cuộc đời, an tường mà chết đi.
– Tộc trưởng đại nhân, tộc trưởng đại nhân!
– Cha!
Mấy người Thiết Phàm Thiết Lăng quỳ gối trước người Thiết Phẩm, lớn tiếng khóc rống lên.
Lý Vân Tiêu cùng Đoạn Việt lẳng lặng đứng ở một bên, thần sắc có chút nghiêm nghị hành lễ, bắt đầu mặc niệm.
Thi thể Thiết Phẩm dần dần trở nên mềm nhẹ, cuối cùng dĩ nhiên nổi lên ánh lửa dịu dàng, lăng không bốc cháy lên.
Mấy người Thiết Phàm thút thít nỉ non không thôi, không có bất kỳ bộ dáng kinh dị nào, xem là sớm đã biết sẽ như thế. Cũng hẳn là do bên trong huyết mạch bị Phượng Hoàng Niết Bàn chi hỏa tẩy lễ qua. Lý Vân Tiêu âm thầm có chút thổn thức, không thể tưởng được Phượng Hoàng Chân Hỏa này thậm chí có uy năng như thế, trên vạn năm đến trực tiếp cải biến huyết mạch chi lực của một tộc.
Rất nhanh, thân thể Thiết Phẩm ở dưới hỏa diễm hóa thành hư vô, triệt để biến mất trong nước biển.
Đám người Thiết Phàm cũng dần dần đình trệ tiếng khóc, vừa đứng lên đến, liền im lặng không nói.
Lý Vân Tiêu mở miệng trước tiên nói:
– Chư vị, sự tình nơi đây cũng từ biệt tại đó a.
Trong mắt Thiết Phàm hiện lên một tia phẫn hận, tức giận nói:
– Đừng tưởng rằng ngươi là Thánh sứ, có thể bao trùm ở phía trên Hỏa Ngư Tộc ta. Tộc trưởng trước khi lâm chung cầu ngươi lưu lại, ngươi mặc dù là lừa gạt hắn cũng tốt, lại để cho hắn an tâm rời đi.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng mắt nhìn chăm chắm vào hắn, gằn từng chữ nói:
– Hỏa Ngư Tộc tương lai nắm giữ ở trong tay chính các ngươi, chẳng lẽ các ngươi hy vọng đem tương lai phó thác cho một ngoại nhân sao?
Thiết Phàm sững sờ, cau mày nói:
– Ngài là Thánh sứ, chúng ta tự nhiên tin ngươi.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh nói:
– Các ngươi đã tin ta, ta tự nhiên không thể lừa các ngươi, kể cả lão tộc trưởng.
– Cái này….
Thiết Phàm lập tức trầm mặc xuống.
– Thánh sứ đại nhân!
Thiết Lăng đi tiến lên đây, tràn đầy kỳ vọng nhìn Lý Vân Tiêu, ngại ngùng mở miệng nói:
– Ta muốn cùng Thánh sứ đại nhân học tập hải luyện chi thuật.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Thiết Lăng xác thực rất có thiên phú.
Hắn trầm tư một lát sau đó nói:
– Như vậy đi, cha ngươi vừa mới qua đời. Mà ngươi lại là Hỏa Ngư nhất tộc tân nhiệm trưởng lão, rất nhiều sự tình đều cần các ngươi đi xử lý. Đợi Hỏa Ngư nhất tộc an định lại sau đó ngươi tùy thời đến Viêm Vũ Thành tìm ta, ta nhất tộc nhất tộc có thể đem thuật luyện chi đạo của ta từ đầu chí cuối truyền thụ cho ngươi.
– Viêm Vũ Thành?
Thiết Lăng mở to hai mắt, có chút bắt đầu thấp thỏm không yên, tuy rằng hải tộc bọn hắn cũng có thể lên lục địa sinh tồn, nhưng nhân loại đại lục hắn chưa từng có đi qua.
– Đúng vậy, ta là Viêm Vũ Thành thành chủ, gọi Lý Vân Tiêu!
Lý Vân Tiêu vuốt ve vỗ vỗ cái trán của hắn, cười nói:
– Viêm Vũ Thành tại vùng phía nam của Thiên Vũ Đại Lục, trong Thiên Thủy Quốc phụ cận Hỏa Ô Đế Quốc. Bất cứ lúc nào chỉ cần ngươi tới liền có thể gặp được ta.
Thiết Lăng cầm thật chặt hai tay, kiên định nói ra:
– Đợi Hỏa Ngư Tộc sự tình ổn định lại, sau đó ta nhất định trở về Viêm Vũ Thành tìm Thánh giả đại nhân! Ta muốn đem toàn bộ Hải Luyện Chi Thuật của ngài học được hết! Trở thành một đời Hải Luyện Đại Sư!
Lý Vân Tiêu mỉm cười:
– Ta chờ ngươi tới tìm ta, cũng chờ ngươi trở thành Hải Luyện Sư nhân tài kiệt xuất trong tứ hải, siêu việt Cáp Tư, siêu việt Tuyết Lai, siêu việt An Sâm.
Thiết Lăng cả kinh, thần sắc kinh hãi nói:
– Thánh giả đại nhân, ngài nhận thức ba vị Hải Luyện Đại Sư trong truyền thuyết này sao?
Bọn người Thiết Phàm cũng là giật mình không thôi, Lý Vân Tiêu nói ra tên ba người này chính là Hải Luyện Tông Sư nhân tài kiệt xuất nhất trong tứ hải, đã được người kính ngưỡng tồn tại. Như là thần minh vậy, phảng phất ở trên đám mây, địa vị thậm chí không ở dưới tứ hải vương giả.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ba người bọn ahwns bất quá là ba lão già khọm khẹm mà thôi. Thiết Lăng thiên phú tuyệt không so với bọn hắn kém hơn.
Thiết Lăng triệt để ngây người, nhân vật phía trên đám mây như vậy, hắn cho tới bây giờ cũng không dám tưởng tượng qua. Lời nói của Lý Vân Tiêu giống như một hạt giống mộng tưởng chôn sâu ở trong lòng hắn, chờ đợi ngày nào đó nẩy mầm.
Thiết Phàm thở dài:
– Thánh giả đại nhân, nếu ngươi đã quyết định muốn ly khai. Liền lại để cho Thiết Phi mang ngươi đi đi, dù sao cái hải vực này quá lớn, ta sợ các ngươi sẽ lạc đường.
Lý Vân Tiêu có chút gật gật đầu, Thiết Phi vội vàng cung kính dẫn đường ở phía trước, mang theo hai người hướng phía trên đại hải bơi đi.
Lúc đến hắn dùng dây thừng nắm hai người, sau khi đi liền cung kinh, không dám có chút lười biếng.
Nội tâm Thiết Phi cũng là vạn phần cảm kích, bởi vì Lý Vân Tiêu mang đến chút cơ duyên ấy, lại để cho hắn cũng nhận được chỗ tốt lớn lao. Ở trong Côn Ngô thần thụ trực tiếp tăng lên ba cảnh giới, hiện tại đã là bát tinh Vũ Tông cường giả. Ở trong cả Hỏa Ngư Tộc cũng gần bằng với ba người Thiết Phàm. Nếu là đặt ở ngày bình thường tu luyện mà nói, không có bảy tám chục năm thời gian là không thể nào thực hiện được.
Ba người ở trong biển rộng phi tốc tiến lên, rất nhanh liền xông ra mặt biển, rốt cục nhìn thấy bầu trời nắng ráo sáng sủa.
Thiết Phi biết rõ Lý Vân Tiêu thực lực không bằng Vũ Tông. Không cách nào lăng không mà đứng, cố ý hai tay kết ấn hiện ra một bong bóng, đặt ở dưới chân Lý Vân Tiêu lại để cho hắn cũng có thể an ổn đứng ở trên bầu trời.