Hai người Quỷ Mã tộc không nhịn được nữa.
Người lùn hét to:
- Ngừng tay đi! Trong thời gian ngắn không ai giết được ai, nếu còn gây tiếp sẽ xảy ra chuyện lớn!
Vân Sinh lão tổ hừ lạnh thu đôi cánh lại, trở về trạng thái hình người, dường như cũng không muốn đánh.
Giao Nữ từ giữa hư không bước ra, lạnh lùng nói:
- Thôi được,nể mặt Tù đại nhân tạm thời bỏ qua cho con quái ba mắt này.
Lãnh Đồng cười nhạt nhưng cũng rút đui, không móc mỉa thêm.
Quỷ Mã tộc vạm vỡ nói:
- Không biết còn siêu hải tộc khác tồn tại không? Hay toàn Tứ Hải chỉ sót lại mấy chúng ta?
Giao Nữ lạnh lùng nói:
- Làm sao có thể! Tứ Hải to lớn khó đánh giá hết, đừng ếch ngồi đáy giếng. Nhưng có một số vị trí hải tộc chưa chắc Tù đại nhân biết, dù biết cũng không thể thỉnh hết được.
Quỷ Mã tộc vạm vỡ gật đầu nói:
- Cũng đúng. Hiện tại nên làm gì? Chúng ta ra tay trước bắt những người này hay sao? Ta thấy thực lực của bọn họ phi phàm, chưa chắc chúng ta có phần thắng.
Lúc này Giao Nữ cẩn thận đánh gái đám người Lý Vân Tiêu, giật mình kêu lên:
- Từ khi nào Thiên Vũ giới xuất hiện nhiều cường giả như vậy?
Lý Vân Tiêu ung dung hỏi:
- Quậy đủ chưa?
Giao Nữ ngơ ngác nhìn Lý Vân Tiêu:
- Tiểu đệ đệ, các ngươi từ đâu đến? Thật sự là người Thiên Vũ giới sao?
Lý Vân Tiêu nói:
- Vớ vẩn, chứ chẳng lẽ đến từ Ma giới? Nếu quậy xong rồi thì nói việc chính đi, Tù là ai? Mục đích của hắn là gì?
Nhóm người Giao Nữ biến sắc mặt, dường như cực kỳ kiêng kỵ đề tài này.
Giao Nữ đá lông nheo, quyến rũ cười duyên nói:
- Hi hi, không thể nói được, đây là bí mật.
Có Tổ Á tinh thần rung động như bị thuật mị hoặc ảnh hưởng, suýt lạc vào đó. Bọn họ giật bắn người, thầm thi triển nguyên công chống lại.
Lý Vân Tiêu thì thản nhiên như không, cười mắng:
- Bí mật cái đầu ngươi! Không chịu nói thì thôi, giết các ngươi trước, nếu Tù kia có gan thì nên đi ra!
Lý Vân Tiêu đang định tấn công chợt khựng lại. Một thần thức hư vô mờ mịt, như có như không rơi trên người Lý Vân Tiêu, như tuyết trắng lông ngỗng, nhẹ nhàng vô lực.
Lý Vân Tiêu giương mắt nhìn lên. Đằng trước Hải chi sâm lâm có tiếng bước chân.
Cộp cộp cộp!
Sau tiếng bước chân là tiếng bánh xe lăn rầm rập.
Đám người Tổ Á cũng phát hiện khác lạ, tất cả bay lên cao nhìn hướng phát ra thanh âm.
Phi Nghê kinh kêu:
- Là chính chủ đến sao?
Hai con quái vật người đỏ rực, đầu rồng thân bò kéo một chiếc chiến xa màu đồng chậm rãi ra từ hư không.
Tạo hình chiếc xe cổ xưa mà đơn giản, lại không mất hùng vĩ, bên trên khắc thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang.
Bánh lăn màu thanh đồng lốc cốc chuyển động tới trước như nghiền trong dòng sông năm tháng.
Ánh sáng nhạt của Hải chi sâm lâm chiếu trên chiến xa rất là bình yên, tường hòa.
Chiến xa long liễn rầm rập lăn tới, ngừng lại cách cung điện không xa.
Thời gian như ngừng theo chiến xa, toàn Hải chi sâm lâm tĩnh lặng không thanh âm.
Đám người Vân Sinh lão tổ run rẩy, bọn họ phá vỡ tĩnh lặng, tiến lên vái:
- Kính chào đại nhân!
Những tồn tại không ai bì nổi, không ai phục ai nhưng lại hết sức cung kính trước chiến xa, không dám lỗ mãng.
Đồ án hồng hoang trên chiến xa trở nên rực rỡ như sống lại, sinh động như thật.
Sông mây chín sắc tụ tập bên trên long liễn, ánh sáng chiếu xuống vẽ nên các thân hình cao lớn, đều là vũ sĩ uy mãnh tay cầm vũ khí.
Linh cảm không may tràn ngập trong lòng nhóm người Lý Vân Tiêu.
Trong đầu Lý Vân Tiêu lóe qua một chữ, kinh kêu:
- Chân linh?
Đám vũ sĩ cao to uy mãnh hình dạng quấi dị, Lý Vân Tiêu từng thấy nhiều hình ảnh tương tự trong sách cổ, cột đồng Hải Hoàng Điện, là hình dạng chân linh.
Tổ Á run cầm cập, những tồn tại cường đại phát ra uy áp làm tinh thần gã chịu áp lực to lớn.
Tổ Á run giọng hỏi:
- Các ngươi... Rốt cuộc là ai?
Đám người Vân Sinh lão tổ khom người đứng ở một bên, không dám ngẩng đầu, không dám nói chuyện.
Trong chiến xa phát ra giọng một nam nhân lạnh nhạt hỏi:
- Chủ Giới Thần Bi?
Lý Vân Tiêu biết đang hỏi hắn, vì thần thức mịt mờ kia cứ bám trên người hắn.
- Tù?
Nam nhân nói:
- Ngươi có thể gọi ta như vậy.
Thanh âm kia bễ nghễ thiên hạ, dường như người khác không có tư cách này.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao muốn làm loạn Tứ Hải, đối phó Hải Hoàng Điện?
Nam nhân nói:
- Làm loạn?
Nam nhân trêu cợt nói:
- Tứ Hải chưa từng loạn, tất cả y như cũ. Ta muốn đối phó không phải Hải Hoàng Điện, Hải Hoàng gì đó chưa đủ tư cách khiến ta ra tay.
Mọi người giật mình. Sắc mặt Tổ Á khó xem.
Hải Hoàng là cộng chủ Tứ Hải, thiên hạ đồng tôn, nhưng trong mắt Tù thì không đáng một đồng.
Nhưng nhìn khí thế, thực lực khi xuất hiện của người này có lẽ Tù có tư cách nói mấy câu đó.
Lý Vân Tiêu cảm thán rằng:
- Tứ Hải to lớn không thể đo lường, chúng ta đều là ếch ngồi đáy giếng. Nếu các hạ đã đến xin hãy bày tỏ thân phận và mục đích gì, chuyện gì đều có thể bàn bạc. Nếu có thể bàn được thì không cần đánh nhau làm gì.
Nếu chỉ có mấy người Vân Sinh lão tổ thì Lý Vân Tiêu đã đánh.
Đối phương cũng vậy, nếu đám người Lý Vân Tiêu không đột nhiên xuất hiện có lẽ Tù sẽ không ra mặt.
Cái gọi là ‘bàn bạc’ nằm trên cơ sở thực lực ngang hàng nhau, nếau lực lượng cách biệt xa thì không tồn tại ‘bàn bạc’ mà chỉ có ‘phục tùng’ hoặc ‘chết’.
Tù lạnh nhạt nói:
- Thực lực của ngươi không xứng bàn với ta, nhưng ngươi đã là chủ Giới Thần Bi thì ta đồng ý cho ngươi một cơ hội bàn bạc.
Vũ giả quanh chiến xa sợ hãi rung động. Mấy người Vân Sinh lão tổ vẻ mặt giật mình, dường như không thể tin tưởng vị đại nhân trong chiến xa sẽ ‘bàn bạc’ với đối phương.
Lý Vân Tiêu bình tĩnh nói:
- Vậy xin đa tạ, không biết bàn như thế nào?
Tù nói:
- Tất cả người Ba gia ở lại, nữ nhân có Thiên Phượng chân huyết cũng ở lại, những người khác có thể đi.
Lý Vân Tiêu khinh miệt nhướng mày, cười khẩy nói:
- Hả? Ngươi đang giỡn sao?
Đối phương yêu cầu Lý Vân Tiêu để lại hai nữ nhân, làm nỗi lòng bình tĩnh bị kích thích gợn sóng.
Tù nói:
- Ta chưa bao giờ đùa với ngươi, nếu ngươi không chịu thì Giới Thần Bi sẽ đổi chủ.
Giọng điệu vẫn bình tĩnh lại tràn đầy uy hiếp.
Lý Vân Tiêu khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đùa cợt lầu bầu:
- Ôi chao, thật không? Vậy xin ngươi nhanh lên đi. Ta sớm không muốn Giới Thần Bi, gây nhiều rắc rối cho ta. Ngươi mau đổi chủ cho Giới Thần Bi đi!
Trên bầu trời cung điện thoáng chốc tĩnh lặng, không khí nặng nề bắn hỏa hao tứ tung, ẩn chứa xao động lớn.
Giao Nữ không kiềm được chắp hai tay vái:
- Tù đại nhân, người quá ngạo mạn vô lễ, nên bị bầm thây trăm vạn mảnh răn đe! Xin đại nhân ra lệnh, chúng ta thề sống chết tru sát người này vì đại nhân!
Đám người Vân Sinh lão tổ liếc nhau, tiến lên vái:
- Nguyện ru sát người này vì đại nhân!
Cốt Hồng kinh sợ vái sau lưng Vân Sinh lão tổ, gã không biết Tù là ai nhưng trong lòng nổi lên sợ hãi, thầm hối hận vì đến đây.