Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3325: Sinh vật cường đại 2

Xán sắc mặt khó coi nói:

- Vật ấy tuy không phải thánh khí nhưng là tồn tại có thể đối kháng thánh khí. Ngày xưa nó trực tiếp trấn áp rất nhiều cường giả, gần như lập tức.

Vương tọa trên cao chợt lóe bóng người, Đế Già biến ra nhẹ nhàng n gồi trên ghế, vẻ mặt châm chọc nhìn ba người:

- Chậc chậc, ta cứ tưởng là ai. Xem ra hai vị là cặn bã sống thừa ngày xưa? Không thì làm sao biếtchuyện điện Thánh Ma?

Xán và Trác giật mình kêu lên:

- Ma Chủ!

Xán và Trác cực kỳ sợ hãi khuôn mặt kia, hai người sắc mặt tái nhợt không chút máu.

Đế Già cười khẽ:

- Ha ha, không cần sợ. Ta đã không phải ma đế năm đó, không thô bạo như vậy. Tên của ngô là Đế Già, hai vị có thể lựa chọn làm người hầu cho ngô để lại một mạng. Cũng có thể chọn cứng đầu chống cự, thân chết đạo tiêu.

Trác lạnh lùng nói, trong mắt tràn đầy châm chọc:

- Hừ! Ngày xưa chúng ta không sợ gì ngươi, bây giờ càng không! Chẳng qua là chết, đời người từ xưa ai không chết? Chỉ cần tấm lòng trong sáng đường hoàng!

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Đế Già vỗ tay, cười nói:

- Có cốt khí, có khí phách, không uổng là người ngày xưa có thể chiến một trận với ta. Nhưng các ngươi nghĩ chết rồi là xong sao?

Trác nhíu mày nói:

- Là sao?

Đế Già cười nói:

- Ta cho các ngươi xem một thứ, không ngờ Sơn mạch Thiên Đãng này là kho báu.

Đế Già búng tay cái bóng. Nhâm Hề Mân xuất hiện bên cạnh Đế Già, cười tủm tỉm rút rìu chiến ra huơ nhẹ trước mặt vẽ các ký hiệu hòa vào không gian.

Trong đại điện hắc ám tuôn ra rất nhiều hơi thở cường đại, các cặp mắt hung ác đến gần.

Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:

- Những cái này là cái gì?

Các hơi thở cường đại cổ xưa xa xăm, làm rung động hồn người.

Lý Vân Tiêu chợt nhớ một thứ, đó là con ma thú đã chém giết trên bầu trời ma cốc cũng cho hắn cảm giác này.

Thứ xung quanh dần rõ ràng lên, quả nhiên là một đống ma thú, toàn thân ma khí ngập trời lặng lẽ đứng hai bên như pho tượng chờ đợi mệnh lệnh.

Lý Vân Tiêu hoàn toàn không cảm nhận được linh khí, sự sống từ người đám ma thú. Chúng nó như con rối trúng tà, không có ý thức bản thân.

Mắt Đế Già bắn ra tia sáng:

- Ha ha, mấy thứ này toàn là sinh vật cường đại chết trong Sơn mạch Thiên Đãng suốt bao nhiêu nămqua.

Đế Già cười nói:

- Vì cơ thể chúng nó cường đại bất hủ nên mới giữ lại, bây giờ vừa lúc cho ta dùng.

Lý Vân Tiêu mắng:

- Thì ra là vậy, không ngờ ngươi còn có sở thích điều khiển xác chết!

Đế Già lạnh lùng châm chọc:

- Bốn chữ kia quá khó nghe.

Đế Già phất tay:

- Giết hết!

Đám ma thú bùng nổ khí thế, liên tiếp gầm rống xông lên.

- Chết tiệt!

Ba người Lý Vân Tiêu hoàn toàn biến sắc mặt, nếu ở ngoài đại điện thì giết đám này không khó khăn. Nhưng trong điện Thánh Ma ức chế một nửa lực lượng của họ, nếu bị vây công thì khó mà chống cự.

Trác vội la lên:

- Vân Tiêu huynh đệ, trong Giới Thần Bi còn bao nhiêu cường giả? Triệu hoán ra hết đi, ngược chết bọn họ!

Lý Vân Tiêu cười gượng:

- Chỉ có ba chúng ta, còn mỗi Lâm đại nhân.

Xán và Trác ngây người.

- Ha ha ha!

Xán cuồng cười, hào hùng nói:

- Kệ nó! Mấy thứ này sớm muộn gì là mối họa, hiện tại có thể giết bao nhiêu hay bấy nhiêu!

Mắt Xán bắn ra tia sáng lạnh lao vào đám ma thú, tay không xé rách một con.

Bùm!

Ma khí bắn tung tóe, không có máu.

Lý Vân Tiêu và Trác bị kích thích hào khí từ hai bên trái phải xông lên, thỏa thích chém giết.

- Mười vạn năm trước không chết trong tay Ma tộc, cùng lắm bây giờ chết đi!

Trác lao tới bên cạnh Xán, cùng Xán chém chết.

Trác cười to bảo:

- Không biết các huynh đệ ngày xưa còn chờ chúng ta dưới đất không?

Lý Vân Tiêu buồn bực nói:

- Bớt nói lời nản lòng chiến sĩ đi, ta không muốn chết chung với các ngươi!

Lý Vân Tiêu vung kiếm thế chém đầu mấy con ma thú, người bắn ra mười hai luồng sáng vàng.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Khi Lục đinh lục giáp đáp xuống đất nháy mắt hóa thành thông thiên cự tượng, người tỏa vầng sáng vàng mông lung, ngàn vạn phù văn lấp lóe.

Cự Linh thì có giáp trụ phủ quanh thân, cầm quang nhẫn lần lượt chém hướng các ma thú.

Xoẹt!

Mỗi nhát dao chém xuống sẽ có mấy con ma thú bị chém giết, người bắn ra Ma Sát, chỉ còn lại thân thể khô quắt rơi đầy đất.

Vẻ mặt binh khí giết chóc giật mình la lên:

- Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát!

Đế Già vươn tay phải rachộp đằng trước, cả không gian như tấm màn sân khấu bị người kéo nhăn nhúm.

Tay trái Đế Già liên tục điểm thủ ấn, đại điện lan tràn lực lượng cường đại. Sức mạnh hùng hồn đè lên mười hai Thần Sát.

Động tác Lục đinh lục giáp khựng lại, trở nên cực kỳ chậm chạp. Một đống ma thú nhào lên, các loại công kích đánh vào khôi lỗi, từng vòng sáng khuếch tán. Cự Linh như giáp bám lên người cũng dao động.

Lý Vân Tiêu thầm giật mình, không chỉ riêng Lục đinh lục giáp, chính hắn cũng cảm thấy áp lực tăng gấp mấy lần, suýt không đứng vững.

Khóe mắt nhìn thoáng qua, Lý Vân Tiêu hoàn toàn biến sắc mặt. Những ma thú này chẳng hề bị ảnh hưởng, chúng nó rất hưng phấn công kích.

Lý Vân Tiêu chửi thề:

- Tổ cha nó, thế này làm sao đánh?

Lý Vân Tiêu trừng muốn lồi tròng mắt rống to:

- Đại điện này đã kỳ lạ như thế thì ta sẽ đập nát nó trước!

Đâu Suất Thiên Phong bay lên từ tay Lý Vân Tiêu, ánh sáng màu lục phát tán biến thành núi thần to lớn đụng vào vương tọa Đế Già ngồi.

Đế Già luống cuống:

- Cái gì?!

Thứ này phát ra nguyên tố thổ hệ cường đại khiếp hồn người làm Đế Già giật mình.

Đế Già quát to:

- Kính tượng!

Hai tay Đế Già bắt ấn vỗ trước mặt.

Một luồng ma quang như gương kéo dài ra, độ dài rộng khoảng bảy, tám chục trượng vừa đúng ngăn Đâu Suất Thiên Phong lại.

Ngọn núi ầm ầm đánh vào ma quang thượng, không có vụ nổ như tưởng tượng mà ngọn núi lún vào trong. Mặt gương dù vặn vẹo nhăn nhúm nhưng không vỡ ra.

Lý Vân Tiêu giật bắn người, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Cái gọi là thuật ‘kính tượng’ chắc là phục chế không gian, di chuyển Đâu Suất Thiên Phong vào không gian nơi khác, như mở ra con đường rồi lại cao minh hơn nhiều.

Đế Già không ngừng rút đi ma lực bốn phía, dựa vào lực lượng điện Thánh Ma mới thi triển dễ như vậy.

Xẹt đùng!

Người Lý Vân Tiêu lóe lôi quang và ánh sáng trắng xẹt qua, thuấn di đến bên trên Đâu Suất Thiên Phong. Một tay Lý Vân Tiêu ngưng chưởng, tử lôi biến rồng bay ra.

Đế Già giật mình kêu lên:

- Cái gì? Dừng tay!

Đế Già hoảng sợ nhìn tử long đánh vào kính tượng.

Bùm!

Ma quang như gương tan vỡ, ngọn núi Đâu Suất Thiên Phong lại hiện ra, xoay tròn ầm ầm bay lên đập vào vương tọa.

Ầm!

Va chạm cứng đối cứng, ngọn núi và đại điện rung bần bật. Dư âm trùng kích khủng bố bắn tứ phía rống to: đẩy Lý Vân Tiêu, Đế Già văng ra.

Ánh sáng từ Đâu Suất Thiên Phong không giảm vẫn đè trên vương tọa, chậm rãi xoay tròn. Đại điện rung lắc dữ dội, vương tọa có dấu hiệu tan vỡ.

Áp lực trên người đám Lý Vân Tiêu giảm bớt ngay. Lục đinh lục giáp bỗng nhiên run lên đánh bật những đòn công kích, lại giơ cao quang nhẫn chém xuống.