Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3290: Hư Không Toái 2

- Bi Minh Kiếm Vũ Phong, Tà Khúc!

Kiếm hất lên, ma viêm khủng bố hóa thành cột sáng đâm trời, muôn vàn kiếm ý cuồn cuộn trong ma khí ập đến.

Trác Thanh Phàm ngước mắt lên khẽ phun một câu:

- Hư Không Toái!

Thương Hải Như Trần theo tay Trác Thanh Phàm giáng xuống, biến rồng, phát ra thủy quang mãnh liệt gầm rống lao đi. Toàn bộ hư không vỡ nát theo nhát chém, cơ thể Trác Thanh Phàm vỡ tung, không gian vô tận nổ cái bùm.

Bạc Vũ Kình cảm giác ngực run lên, toàn thân bị hư không chấn động, nội tạng bị tổn hại, miệng mũi chảy máu, ngụm máu xen lẫn vụn nội tạng phun ra.

- Không thể nào!

Bạc Vũ Kình bị trọng thương ngay lập tức, khi miệng phun ra ba chữ đó thì ma khí đầy trời tán đi, dây thừng thủy long xé gió ập đến, biến rồng muốn trói gã lại.

Hơn mười người phía xa đều nổ chết ngay khi hư không rung động, chết không toàn thây.

Lực lượng dời núi lấp biển từ trên hư không chấn xuống, đại na di trận đột nhiên bị trùng kích phát ra tiếng động. Lực lượng vô hình bị rút đi rót vào ánh sáng bạc chính giữa.

Dù trận pháp chưa loạn nhưng tất cả thuật luyện sư đều bị thương, hộc máu.

Đột nhiên một bóng người xuất hiện trong trân, là Trác Thanh Phàm mặt không biểu tình, tay cầm thanh huyền đao bay múa chém đầu các thuật luyện sư.

Bạc Vũ Kình ở phía xa rống to:

- ơdừng tay!

Bạc Vũ Kình dốc hết lực lượng đẩy dây thừng thủy long ra, mạch máu toàn thân nổi lên lớp da, mặt mày cực kỳ dữ tợn.

Nhưng Trác Thanh Phàm giơ tay đao rơi, thoáng chốc chém giết hơn mười người, na di trận nháy mắt tan vỡ.

Những huật luyện sư khác bị trận pháp phản phệ hộc bãi máu, thân hình bị đánh bay ra ngoài.

- A!!!

Bùm!

Khóe mắt Bạc Vũ Kình muốn nứt ra, gầm rống điên cuồng, ma khí phun ra rốt cuộc đẩy lui dây thừng thủy long. Thủy long ở trên không trung quẫy mấy cái biến trở về Thương Hải Như Trần bay vào tay Trác Thanh Phàm.

Ánh sáng trắng bao gồm tinh vân ngân hà dần tan biến, lực lượng na di trong khoảnh khắc biến mất, tất cả phục hồi lại bình thường.

Trác Thanh Phàm cầm chiến kích, mặt tái nhượt hơi trong suốt, hiển nhiên Hư Không Toái làm gã hao phí gần như tất cả lực lượng.

Bạc Vũ Kình nổi khùng:

- Đáng chết!

Đôi mắt Bạc Vũ Kình dần đổi màu, mất lý trí, vết thương trên người bị ma khí cảm nhiễm khép lại. Bạc Vũ Kình thuấn di một kiếm chém xuống đầu Trác Thanh Phàm.

Mặt Trác Thanh Phàm xanh mét nâng chiến kích nghênh đón.

Bùm!

Kiếm to đánh vào chiến kích đập tan linh quang trên chiến kích. Trác Thanh Phàm không đỡ nổi hộc ngụm máu, bị đánh bay.

- Như thế nào? Ngươi không thể thi triển đại hư không thuật nữa sao?

Bạc Vũ Kình nhìn thấu điều gì, mặt dữ tợn từng bước áp sát.

Bạc Vũ Kình lạnh lùng nói:

- Những gì ngươi làm hơn nay chết vạn lần cũng không hết!

Cổ Trần đại kiếm lóe ánh sáng lạnh lại chém ra.

Trác Thanh Phàm vội một tay bắt ấn, người hiện ra màng mỏng như nước ngưng kết thành giáp trụ, giơ ngang đôi tay.

Hai tay Trác Thanh Phàm bắt ấn, giáp trụ tăng vọt biến thành hình người như cự linh, hòa cùng bắt ấn.

Một kết giới lằn nước mở ra.

Ầm!

Lực lượng kiếm to đánh vào kết giới, lằn nước tan biến, cự linh vỡ nát theo.

Trác Thanh Phàm lại hộc máu, liên tục lùi mấy bước:

- Phụt!

Mặt Trác Thanh Phàm tái nhợt như giấy nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, không chút biểu tình, như hờ hững với tất cả, bao gồm sự sống chết.

Keng!

Chiến kích mất linh quang cắm xuống đất, Trác Thanh Phàm vịn chiến kích đứng thẳng không nói một lời, bình tĩnh nhìn phía rơcs. Trong mắt Trác Thanh Phàm chỉ còn giác ngộ và thản nhiên.

Bạc Vũ Kình mắt lóe tia sáng lạnh, khóe môi cong lên nụ căời tàn nhân:

- Chậc chậc, số hai thiên hạ, hư không Vũ Đế từ đây trở thành lịch sử!

Cổ Trần địa kiếm tỏa đao quang sáng rực chớp mắt đánh ra ngoài.

Xoẹt!

Kiếm quang rạch phá không trung chém ra một khe nứt đen ngòm.

Đột nhiên khe nứt chém tới cách trước mặt Trác Thanh Phàm mấy tấc thì ngừng lại, thắng gấp. Tận cùng khe nứt từ khi nào rực cháy lửa màu trắng, thiêu đốt tất cả.

Bạc Vũ Kình hoàn toàn biến sắc mặt, đôi mắt bị ma hóa tỉnh táo lại đôi chút. Bạc Vũ Kình đột nhiên hóa thành độn quang bay mất.

Trác Thanh Phàm ngẩn ra, cười khổ, bọn họ nên vui hay mừng.

Trác Thanh Phàm thả bàn tay cầm chiến kích ra, để lại một dấu máu trên chiến kích. Hai tay Trác Thanh Phàm bắt ấn trước mặt, ngồi xếp bằng điều tức trong hư không, từ từ nhắm mắt lại.

Ngọn lửa đằng trước chậm rãi hiện thân hình Lý Vân Tiêu nhưng là nửa ỏng suốt, lập lòe mơ hồ.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:

- Bây giờ muốn đi? Vũ Kình huynh đang đùa với ta sao?

Lý Vân Tiêu dứt lời chân thân đã thuấn di ngàn trượng xuất hiện phía trước Bạc Vũ Kình.

- Lý Vân Tiêu!

Bạc Vũ Kình mặt mày xanh mét, miệng mũi còn đọng vết máu.

Cổ trần đại kiếm giơ ngang người, Bạc Vũ Kình lạnh lùng nói:

- Muốn giữ ta lại phải xem bản lĩnh của ngươi đã!

Lý Vân Tiêu vươn ngón trỏ ra lắc trước mặt, lắc đầu:

- Không phải xem bản lĩnh của ta mà là bản lĩnh của ‘chúng ta’.

Người Bạc Vũ Kình run rẩy, vụt ngoái đầu lại. Trước chỗ na di đại trận khuếch tán ánh sáng vàng, thuyền Nặc Á hiện ra.

Mấy chục bóng người lao ra bao vây Bạc Vũ Kình lại.

Bạc Vũ Kình biểu tình cực kỳ khó xem nghiến răng nói:

- Lý Vân Tiêu, có giỏi thì chúng ta công bằng đánh một trận. Dù hiện tại bổn tọa bị thương nhứng tuyệt đối không sợ ngươi!

- Chiến đấu công bằng? Tại sao?

Mắt Lý Vân Tiêu lóe tia giễu cợt, lạnh lùng nói:

- Ngươi nghĩ mình là đại hội tỷ võ thiên hạ đệ nhất? Còn chiến đấu công bằng với ngươi?

Lý Vân Tiêu vung tay quát to:

- Mọi người cùng nhau lên đi, đập dẹp hắn ra, đừng đánh chết là được!

Mặt Bạc Vũ Kình đen như lọ nồi, mấy chục khí thế cường đại phóng lên cao, khá nhiều không kém hơn gã. Phòng ngự trong lòng Bạc Vũ Kình sụp đổ, chẳng còn chút long chống cự.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Các loại công kích xé gió ập đến, Bạc Vũ Kình như lá trong giớ, toàn thân đau nhức, trước mắt tối sầm, ngất xỉu.

- Tiểu tử này không giỏi chịu đòn, ta còn chưa ra tay đã tiêu rồi.

- Ha ha ha! Ngươi có giỏi thì đến thử xem, dù là đảo chủ đại nhân trước loại công kích này cũng phải rụt đầu.

- Đã rất mạnh, người này là thân thể dung thông cảnh đúng không? Hèn gì giỏi chịu đựng vậy.

Các tiếng cười đùa vang lên, cơ thể Bạc Vũ Kình bị đánh máu me nhầy nhụa. Lý Vân Tiêu luôn quan sát kỹ, sợ Bạc Vũ Kình không chịu nổi chết đi, tới lúc thấy đủ thì hắn vung tay lên. Ánh sáng trắng cuốn Bạc Vũ Kình vào Giới Thần Bi.

Hàng trăm thuật luyện sư bị tổn hại nặng biểu tình kinh khủng nhìn nhóm người.

Ánh mắt Diệp Nam Thiên quét qua từng khuôn mặt của đám người, lạnh lùng nói:

- Trong cơ thể đám người này đều có lực lượng ma nguyên, hơn phân nửa mà bị ma khí quẫy nhiễu, dù không bị ma hóa cũng ảnh hưởng tâm tính.

Bí Đình Phong hỏi:

- Ý của đại nhân là?

Lý Vân Tiêu hét to:

- Không được!

Bí Đình Phong sửng sốt, không lên tiếng. Lúc này ánh mắt Bí Đình Phong nhìn Lý Vân Tiêu chứa kính trọng, thừa nhận minh chủ Thiên Vũ Minh có thể ngang hàng với Diệp Nam Thiên.