Hai tay Chân Ma cự linh kết ấn, một cánh tay biến thô to. Chân Ma cự linh hét lớn lăng không giáng xuống, nắm đấm như sao băng.
Tim Lý Vân Tiêu thít chặt kinh kêu:
- Ma Quân!
Lý Vân Tiêu phát hiện ánh mắt và biểu tình của Chân Ma cự linh khác hẳn với Lỗ Thông Tử.
Cái gọi là tướng từ tâm sinh, ma công tại ngưng tụ Chân Ma cự linh thì biểu tình của cự linh sẽ bị chủ nhân ảnh hưởng sinh ra động tác, dáng vẻ giống y.
Lỗ Thông Tử và Chân Ma cự linh hoàn toàn là hai thân thể khác nhau.
Mắt Lỗ Thông Tử bắn ra tia sáng đen đặc lướt qua Hạo Phong bắn thẳng đến Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu kiềm chế lòng kinh sợ, lạnh nhạt nói:
- Tổng trưởng đại nhân, nhìn chằm chằm vào ta đã đủ chưa? Không ngừng đem Ma Quân ra khỏi Ma giới, làm vậy có ổn không?
Bốn phía giật mình, ánh mắt hoảng sợ nhìn Lỗ Thông Tử. Nếu Lý Vân Tiêu nói thật thì chẳng lẽ người này cấu kết với ma giới?
Lỗ Thông Tử khẽ hừ:
- Hừ!
Sát khí xẹt qua đáy mắt Lỗ Thông Tử, lòng thầm quyết định, lần này dù thế nào cũng không tha cho Lý Vân Tiêu.
Mắt Hạo Phong cũng lộ ra kinh sợ:
- Đây là Ma Quân sao?
Đao quang trong tay xẹt qua, một đao cương to chém tới.
Ầm!
Cú đấm nổ tung, nổ thành vô số ma khí bị đao kình đánh bay hóa thành ma sát bay đầy trời hú quá dị.
Uy lực đao cương không giảm giáng từ trên cao xuống chặt bả vai và cánh tay Ma Quân.
- A?!
Ma Quân trợn to mắt, vẻ mặt tràn đầy vừa kinh vừa giận:
- Không thể nào! Trong tình huống không bị giới lực ức chế thì Ma Quân chúng ta hơn xa cường giả hư cực cảnh các ngươi. Tại sao nắm đấm của ta không đánh lại hắn?
Lỗ Thông Tử trầm giọng nói:
- Rốt cuộc ngươi có được không? Người này không phải hư cực cảnh bình thường, xem như cao thủ trong hư cực cảnh.
- Ra là vậy.
Vẻ mặt kinh sợ của Ma Quân chậm rãi phục hồi, lắc bả vai cụt. Vô số ánh sáng đen bắn ra như mái tóc đen đổ xuống.
Mỗi sợ bắn về phía những ma sát, xuyên thấu qua.
- Oa oa oa!
Ma sát lăng không bay múa gào rú, bị những sợi tóc đen kéo về hút hết vào người Ma Quân, cánh tay đứt lìa phục hồi lại như cũ.
Ma Quân ngửa đầu gầm lên, cơ thể to lớn không ngừng áp súc xuống, cuối cùng kích cỡ như người bình thường.
Ma Quân nhìn hướng Bạc Vũ Kình gần đó:
- Cát, ngươi cũng ra đi, người này hơi khó giải quyết, ta sợ không ứng đối được.
Bạc Vũ Kình nhướng mày, một tay bắt ấn, sau lưng cũng có ma khí cuồn bạo tuôn ra như Lỗ Thông Tử. Ma khí bắn lên trời chậm rãi ngưng tụ thành một Ma Quân mắt quét bốn phía.
Ma Quân trầm giọng hỏi:
- Nơi này là bên trong Vân Tiêu công tử sao?
Mọi người hoảng hốt, xuất hiện đến hai Ma Quân.
Linh Mục Địch biểu tình cực kỳ khó xem, hai Ma Quân xuyên qua vách giới Ma giới, Bạc Vũ Kình đi Cổ Ma tỉnh không lâu, dường như bọn họ nắm giữ cách giúp Ma Quân nhanh chóng xuyên qua.
Nếu là vậy thì nguy hiểm lớn, nếu nằm trong tầm kiểm soát của Lỗ Thông Tử thì đỡ, một khi mất khống chế hậu quả sẽ khó tưởng tượng.
Linh Mục Địch lạnh lùng nói:
- Lỗ Thông Tử, ngươi cũng biết mình đang chơi với lửa có ngày chết cháy không?
Lỗ Thông Tử liếc Linh Mục Địch, cười nhạo:
- Chỉ có thân khôi lỗi, không biết là chó mèo gì, xứng nói chuyện với lão hủ sao?
Cát nhìn Lý Vân Tiêu, ma khí đầy trời thoáng chốc bị Lý Vân Tiêu hút sạch, cơ thể trướng to, toàn thân là ma văn.
Cát cau mày nói:
- Người này tu luyện ma công vô cùng chính thống, có vẻ rất khó đối phó.
Lỗ Thông Tử lạnh nhạt nói:
- Người này hấp thu phần lực lượng Ma Chủ Đế, không chỉ kế thừa một ít thần thông Đế còn có thể điều khiển lục đạo ma binh.
Hai Ma Quân giật mình kêu lên:
- Cái gì?!
Mặt Ma Quân vặn vẹo đáp xuống hai bên Lỗ Thông Tử, khuôn mặt gần như dán sát mặt Lỗ Thông Tử.
Ma Quân lạnh lùng hỏi:
- Ngươi không lừa chúng ta?
Lỗ Thông Tử khó chịu tay đẩy hai Ma Quân ra:
- Ta cần gì lừa hai vị? Hơn nữa chúng ta hợp tác không phải một sớm một chiều đ mà là vì thiên thu vạn thế, chẳng lẽ ta không có chút chữ tín sao? Lúc trước Thí bị hắn đánh chạy.
Khương không để bụng thản nhiên nói:
- Thực lực của Thí không dưới hai ta nhưng Cổ Ma tỉnh có giới lực áp chế, không phát huy được nhiều lực lượng, bị giết trốn trở về Ma giới cũng bình thường.
Nhưng mắt Khương nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm, phớt lờ Hạo Phong.
Hạo Phong cười lạnh nói:
- Xem ra bổn vương bị xem thường.
Hạo Phong giơ đao lên đi hướng hai vị Ma Quân, đao khí khiế người.
Cát nhìn qua mọi người, trầm giọng nói:
- Thực lực của người Thiên Vũ giới tại sao mạnh như vậy? Những người này khó đối phó đây.
Lỗ Thông Tử cười nói:
- Những người này toàn là cường giả tuyệt đỉnh trong thế giới này, huống chi không phải tất cả đều là kẻ thù.
Lỗ Thông Tử lật tay lấy hai thanh chiến đao ra, ánh sáng lạnh lẽo đưa cho hai Ma Quân:
- Đây là một trong những điều kiện hứa với các ngươi, huyền khí cố ý luyện chế cho các ngươi.
- A? Quả nhiên là đồ tốt!
Ma Quân rất vi nhận lấy đao, cẩn thận ngắm nghía.
Khương khen:
- Đạo thuật luyện của Thiên Vũ giới đúng là hơn xa Ma giới, đao này mặc dù không bằng đao trong tay nam nhân trước mắt nhưng cũng là cực phẩm.
Lỗ Thông Tử cười nói:
- Nếu Khương đại nhân có thể cướp lấy chiến đao Niết Đồng của Đao Chi Vương thì sẽ thuộc về đại nhân rồi.
- Nói rất hay!
Khương cầm đao vung nhẹ, rót ma khí vào. Ma văn lóe lên trên đao phát ra tiếng khát máu vui sướng.
- Ha ha ha! Cướp Niết Đồng của ta? Bao nhiêu năm rồi chưa từng nghe câu nói ngông cuồng như vậy.
Hạo Phong lắc người, nhân đao như nhất chém tới.
Rầm!
Khương giơ đao đáp lại, song đao chấn động, hai người bị đẩy lùi hơn mười trượng.
Hạo Phong hoàn toàn biến sắc mặt, đã bao nhiêu năm, trừ cường giả tạo hóa cảnh ra chưa từng có ai ngăn được đao trong tay gã.
Đáng giận là lúc trước giết ba mươi sáu thập phương Hung Hồn Sát làm Hạo Phong hao phí nhiều chân nguyên, mỗi nhát đao chém ra là lực lượng của gã sẽ yếu đi vài phần.
Hiện tại Khương thực lực ngang ngửa với Hạo Phong, những ma vật đều là thân thể nguyên tố, cứ tiếp tục đánh sẽ rắc rối.
Lỗ Thông Tử cười tủm tỉm:
- Xem ra một mình Khương đại nhân đối phó Đao Chi Vương là dư dả, chúng ta có thể yên tâm xử lý Lý Vân Tiêu.
Lỗ Thông Tử liếc mắt Vi Thanh, những lão quái trong Thiên Vũ giới.
Khuôn mặt Lỗ Thông Tử trở nên hiền lành cười nói:
- Các vị định đi vào lúc này hay đối địch với lão hủ?
Vi Thanh nhíu mày hỏi:
- Không đi thì thành địch sao? Ở lại xem cuộc chiến cũng không được?
Lỗ Thông Tử lắc đầu nói:
- Đương nhiên không thể. Đời lão hủ hận nhất là kẻ ngư ông đắc lợi. Lão hủ không muốn Cô Nhai huynh và Vi Thanh đại nhân đánh cắp thành quả thắng lợi của lão hủ.
Biểu tình Vi Vô Nhai nghiêm túc nói:
- Lỗ Thông Tử, ngươi thật sự mở cánh cửa Ma giới? Không sợ chơi với lửa có ngày chết cháy sao?
Lỗ Thông Tử cười nói:
- Có phải đùa với lửa hay không tạm không bàn tới, chuyện này không liên quan hai vị. Hiện tại hai vị cho ta một đáp án là được.