Một luồng sáng xanh nổi lên, không gian dao động nhẹ, mấy người biến mất.
Ngay sau đó Lý Vân Tiêu xuất hiện trong một đại điện trống rỗng.
Nguyên điện trống trơn chẳng có gì, chỉ có một tế đài, bên trên đặt một hộp ngọc màu đỏ.
- Quả nhiên là truyền tống tùy cơ, ta đột nhiên cảm thấy thiệt thòi.
Lý Vân Tiêu thả ba nữ nhân ra, ba người Bố Tử tiếp tục ở trong Giới Thần Bi. Dù sao bọn họ không có cảm giác tồn tại, gặp cường địch cũng chẳng giúp được gì, để họ ở yên bên trong tu luyện.
Khúc Hồng Nhan mỉm cười nói:
- thì đó, nếu chúng ta chia nhau truyền tống thì mỗi người có thể đi vào một tòa đại điện, có cơ hội lấy được đan dược.
- Nhưng mà . . . sẽ đơn giản vậy sao?
Lý Vân Tiêu nhìn hộp ngọc màu đỏ, thần thức quét bốn phía nhưng không phát hiện có gì khác lạ, chậm rãi tiến lên trước.
Khúc Hồng Nhan, Phi Nghê lo lắng kêu lên:
- Phi Dương, cẩn thận chút!
- Phu quân cẩn thận!
Lạc Vân Thường vẻ mặt căng thẳng sợ Lý Vân Tiêu bị gì.
Lý Vân Tiêu đi thẳng tới tế đài, không có gì khác lạ xảy ra. Lý Vân Tiêu vươn tay chạm vào hộp ngọc, một luồng sáng đỏ bắn ra.
Lý Vân Tiêu không chút hoang mang, không trốn không tránh, lật tay chộp ánh sáng đỏ trong tay.
Bùm!
Nhưng ánh sáng đỏ quá sắc bén, xé rách thần dịch lực của Lý Vân Tiêu chém vào năm ngón tay. Bàn tay màu vàng rách một đường nhưng giây lát tự khép lại.
Lý Vân Tiêu biến sắc mặt nói:
- Cấm chế thật lợi hại!
Bất Diệt Kim Thân của Lý Vân Tiêu hơn xa trước kia, ánh sáng đỏ nhìn như đơn giản nhưng một lần đã đánh bị thương cơ thể hắn, đổi lại cường giả 4Ba Cẩn khác có lẽ sẽ bị thương nặng vì nó.
Lý Vân Tiêu càng không dám lơ là, hắn cảnh giác lên, năm ngón tay nhẹ nhàng đặt trên hộp, từ từ mở ra.
Đột nhiên tiếng thú gầm kinh thiên truyền ra:
- Grao!
Lý Vân Tiêu không kịp né, sóng âm siêu mạnh từng đợt đánh vào người hắn phát ra tiến đì đùng giống như thiên đao vạn kiếm chém vào kim loại.
Ba nữ nhân đứng phía sau cùng kêu lên, vận công ngăn cản.
Thú rống kéo dài một lúc sau mới dần bình ổn lại. Một viên đan dược màu bích ngọc nằm trong hộp tỏa ra linh khí kinh người, thí một hơi làm ngũ tạng lục phủ giãn ra, cực kỳ thoải mái.
Lý Vân Tiêu kích động nói:
- Đây là . . .!!!
Lý Vân Tiêu mừng như điên:
- Thập giai . . . Loại cảm giác này . . . Thập giai thần đan!
Lý Vân Tiêu vốn là thuật luyện sư đỉnh cao, lần đầu tiên được thấy đan dược thập giai thì cực kỳ hưng phấn, vươn tay định cầm hộp ngọc lên.
Đột nhiên bên trên đại điện lóe ánh sáng, đòn công kích cực kỳ sắc bén từ trên trời giáng xuống.
Công kích đó có màu vàng, sắc bén như ánh sáng vàng lại có lôi quang chớp động.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc một giây, lật tay chộp lôi điện.
Lòng bàn tay Lý Vân Tiêu ngưng tụ ra một đoàn sét xanh, giữa các bên có cảm ứng điện trường. Hai tia sét cách nhau cả tấc, một mảnh điện quang trướng lớn phủ trùm, đì đùng bao phủ nguyên cung điện.
Bốp!
Ánh sáng vàng bắn vào trong thanh lôi, nổ tung tỏa ánh sáng chói mắt.
Lý Vân Tiêu cảm thấy cánh tay tê dại, bị sấm sét vàng bắn trúng, trong mấy giây cánh tay mất tri giác.
Đối với ngũ hành lôi thể như Lý Vân Tiêu thì chuyện này thật khó tin.
Phi Nghê chợt kinh kêu:
- Phu quan,a mau nhìn kìa!
Bên trên hộp ngọc từ khi nào có một con tiểu thú toàn thân màu ngọc bích, lưng mọc đôi cánh, đầu có một sừng.
Đôi mắt tiểu thú màu vàng ròng nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm, ánh sáng vàng lấp lánh.
Ba nữ nhân bị hình dạng tiểu thú dễ thương không chịu nổi.
Lý Vân Tiêu thì toàn thân run rẩy, mắt bắn ra tia sắc bén gần như không dám tin.
Lý Vân Tiêu từng thấy hình dạng của tiểu thú này, ở trong Hải chi sâm lâm, trên mấy trăm cây cột chân linh đieu khắc Ma Kha cổ tự, trong đó có một pho tượng giống y hệt hình thú này.
Lý Vân Tiêu kinh kêu:
- Chân linh Lôi Um!
Ba nữ nhân kinh ngạc kêu lên:
- Cái gì? Thứ này là chân linh!
Các nàng lập tức đề phòng.
- Không đúng, không phải thân chân linh hoàn chỉnh. Thứ này chỉ là hư thực hồn thái, chẳng lẽ . . .
Lý Vân Tiêu đưa mắt nhìn thần đan. Thần quang màu ngọc bích giống như ánh sáng của Lôi Um, cả hai tỏa ánh sáng gần như hòa hợp vào nhau.
- Đan hồn!
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- Lôi Um là đan hồn của thần đan này!
Lý Vân Tiêu vừa mừng vừa sợ:
- Dùng hồn của chân linh dung nhập vào trong đang, đây rốt cuộc là đan dược gì!?
Lý Vân Tiêu bỗng cười phá lên:
- Ha ha ha! Thần đan thuộc tính lôi, Đế Đan Lâu này quả nhiên giống như Ngọc Thư các, không đơn giản là truyền tống tùy cơ. Truyền tống theo nhu cầu sao? Chậc chậc.
Lý Vân Tiêu mừng như điên, nụ cười chuyển sang đắc ý, hắn ngước lên nhìn Lôi Um chằm chằm.
Tương truyền thần đan có hồn tựa như huyền khí, có thể hấp thu tinh hoa thiên địa tự động sinh ra, cũng có thể dùng hồn yêu thú rót vào. Nhưng dù là loại nào thì trải qua năm tháng đan hồn sẽ hóa thể mà ra, tự động tu luyện cuối cùng thoát khỏi đan dược trói buộc, ngao du trong thiên địa.
Địch ý của Lôi Um rất mạnh, nó bảo vệ bên trên đan dược, không cho phép bất cứ người nào đến gần thần đan.
Hơn nữa thân hình Lôi Um nửa thật nửa giả có lẽ đã tu luyện rất lâu, sắp công đức viên mãn.
Chỉ cần hoàn toàn biến ra thực thể là sẽ có thể nuốt đan dược trói buộc nó, trở thành tồn tại vượt qua lúc còn sống, rời khỏi Đế Đan Lâu giành lấy tự do nên sao Lôi Um cam lòng bị người cướp mất thần đan ngay lúc này được?
Phi Nghê chỉ điểm:
- Phu quân cẩn thận, ta cảm thấy con thú này rất lợi hại.
Trong Vĩnh Sinh chi giới dường như tăng mạnh lực lượng cho Phi Nghê, nàng lại có Thiên Phượng Niết thể, cảm ứng chân linh hơn hẳn người bình thường.
- Ừm! Ta tự biết cẩn thận, các người hãy lùi ra xa chút để tránh bị lan đến.
Lý Vân Tiêu mới nói xong liền bay lên, tay rút Kiếm Thương Trảm Hồng đâm thẳng tới.
Lý Vân Tiêu là Ngũ Hành Lôi thể, cảm ứng rất mạnh với con thú này. Trong người Lôi Um ẩn chứa lực lượng làm Lý Vân Tiêu liếc sơ đã giật mình, rục rịch, hắn không dám xem thường.
Lôi Um đã đề phòng từ sớm, há mồm phun, một tia chớp đen giáng xuống Kiếm Thương Trảm Hồng.
Bùm!
Kiếm khí sắc bén bị sét đen đánh tan, trên thân kiếm trắng tinh tí tách trải đầy lôi văn màu điên, tia điện chớp lóe liên tục.
Lý Vân Tiêu một lần nữa giật nảy mình, hắn hoảng sợ phát hiện lực lượng Kiếm Thương Trảm Hồng bị hắc lôi ức chế. Cổ tay Lý Vân Tiêu lắc nhẹ, Băng Sát Tâm Diễm hiện ra cắn nuốt tất cả hắc lôi, kiếm khí sáng rực lại lộ mũi nhọn.
Đôi mắt màu vàng của Lôi Um chợt co rút, dường như nó giật mình, người đì đùng chợt lóe biến mất trên bầu trời.
Lập tức một đoàn lôi vân hiển hiện đổ ập xuống, hơn một nửa không gian trong điện bị lôi quang phủ lên, dưới mây ngưng tụ vòng xoáy cuốn người Lý Vân Tiêu. Bên trong áng mây là lôi hải điện ngũ, có năm tia sét màu khác nhau chớp lóe bên trong, chói mắt nhất là sắc vàng, ám hơi chuyển màu tím.