Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3159: Sống có gì buồn, chết có gì khổ (2)

- Hừ! Ta đáng thương? Dù bổn tọa có đáng thương cỡ nào thì ngươi đừng quên bổn tọa còn Thái Sơ thần quyết. Tầng công pháp cuối cùng rơi vào tay ai thì rồi bổn tọa sẽ tính ra, còn ngươi? Ha ha ha, mãi mãi mất đi cơ hội biết chỗ đó, từ từ chờ đợi thiên đạo lựa chọn quét ngươi vào đống rác đi, ha ha ha ha ha ha!

Dận Vũ sửng sốt, ngây người, sau đó lộ vẻ hiểu ra.

Mắt Dận Vũ sáng rực nhìn Phong Yếu Ly chằm chằm, kích động nói:

- Ngươi không nói thì ta quên mất, ngươi là sư đệ của Bách Luân Kết Y! Trên đời hiện nay trừ người bóp nát ngọc giản ra chỉ có ngươi là tính được tọa độ chỗ đó! Chuyển động thật là trời không tuyệt đường người!

Phong Yếu Ly châm chọc nhìn Dận Vũ, cười khẩy nói:

- thuật thôi diễn dù bình thường mấy cũng sẽ chiêu đến trừng phạt, nếu dòm ngó thiên đạo càng dẫn ra thiên phạt diệt thân. Bổn tọa thậm chí tiếc tiêu hao thọ nguyên để thôi diễn Thái Sơ thần quyết huống chi là thứ của ngươi. Bách Luân Kết Y là người đã nuốt trái tam sinh, lại phong ấn chính mình ở Vĩnh Sinh chi giới, tuổi thọ hơn xa thế này nên suy tính ra chỗ kia, chiêu đến thiên phạt, trực tiếp bị chém bỏ tuổi thọ còn lại. Ngươi nghĩ ta sẽ quên mình vì người, dùng tuổi thọ còn lại suy tính giúp ngươi sao?

Dận Vũ trầm mặc một lúc sau lên tiếng:

- Chuyện đời không có gì là không thể, chỉ có không trả nổi tiền cược. Có lẽ ta có thể lấy ra thứ ngươi cần cũng chưa biết chừng.

- Ha ha ha! Buồn cười!

Phong Yếu Ly châm chọc:

- Có tiền cược nào lớn hơn mạng sống của mình? Chỉ loại ngu xuẩn như Bách Luân Kết Y mới không nhịn được xúc phạm thiên đạo. Nên biết bản ý Thái Sơ thần quyết là khống chế lực lượng thời gian, một loại thần thông siêu mạnh. Đám ngốc mạch Thái Sơ lại dùng nó dòm ngó quá khứ, tương lai, xứng đáng Bách Luân Kết Y chết sớm!

Dận Vũ cáu kỉnh hừ mạnh, mỉa mai lại:

- Hừ! Bách Luân Kết Y là người có tín ngưỡng chứ đâu ích kỷ như ngươi!

Phong Yếu Ly cười phá lên, trong mắt đầy trào phúng:

- Ha ha ha! Lời này thốt ra từ miệng của ngươi sao nghe buồn cười quá. Ta thấy sau này ngươi bị thiên đạo phế thành rác rưởi có thể dựa vào kể truyện cười chọc cười kiếm sống.

Dận Vũ nghĩ đến chuyện này làm lòng rối lọa. Thực lực của Phong Yếu Ly mạnh mẽ, Dận Vũ không ép buộc được, dù liên hợp phụ tử Vi Thanh bắt giữ gã thì chuyện thôi diễn tổn thương tuổi thọ, e rằng Phong Yếu Ly thà chết không theo.

Trao đổi đồng giá thì trên đời có vật gì đồng giá mạng sống của mình? Đặc biệt kẻ ích kỷ như Phong Yếu Ly, hoàn toàn không có tín ngưỡng, mạng của mình là trời, lớn hơn tất cả, tuyệt đối sẽ không hy sinh vì người khác.

Phong Yếu Ly cười to mấy tiếng, thu về Lãnh Kiếm Băng Sương, nghênh ngang bỏ đi trước mắt bao người.

Đám người Vi Thanh bình tĩnh nhìn, dửng dưng bàng quan. Vi Vô Nhai được lợi nhưng lão đã thực hiện lời hứa, ra tay ngăn cản Phong Yếu Ly lại, giờ đang ôm Âm Dương Nhị Khí bình cười toe toét.

Dận Vũ chợt hét lên:

- Không đúng!

Dận Vũ vỗ đầu mình, mắt bắn ra tia sáng như người chết đột nhiên sống lại.

Mắt Dận Vũ hấp háy ánh sáng:

- Ha ha, không đúng không đúng! Còn người có thể tính ra! Vừa rồi Bách Luân Kết Y đã nói truyền Thái Sơ chân quyết cho người khác, vậy người được truyền thừa cũng kế thừa Cửu Diệu Tinh trượng, cũng có năng lực tính ra chỗ kia.

Dận Vũ nhìn chằm chằm hướng Phong Yếu Ly đi xa, lạnh lùng nói:

- Bây giờ chờ Phong Yếu Ly tính ra người đó là ai, ta cũng phải đề phòng hắn giết người kia.

Vi Thanh nghe Dận Vũ lẩm bẩm thì lên tiếng:

- Dận Vũ tiên sinh, dường như tiên sinh muốn theo dõi người này? Vậy bây giờ đi tìm Thiên Phượng Linh Vũ tiếp hay tan rã, ai đi đường nấy?

Dận Vũ đắn đo suy tư:

- Ta nhất định phải tìm người truyền thừa Thái Sơ chân quyết, Thiên Phượng Chân Vĩ Linh cũng vô cùng quan trọng với ta. Nhưng sự việc có nặng nhẹ, cần gấp và từ từ. Chuyện Phong Yếu Ly quan trọng hơn, ta cho các ngươi tọa độ Thiên Phượng Chân Vĩ Linh, các ngươi đi qua trước, đợi ta lo xong việc sẽ đến sau.

Dận Vũ lấy một cái hộp ngọc ra ném cho Vi Thanh, bên trong có một cây kim màu xanh biếc tràn đầy linh khí.

Dận Vũ biến thành luồng sáng đuổi theo hướng Phong Yếu Ly biến mất.

Vi Thanh cầm hộp ngọc ra chiều đăm chiêu, trầm ngâm thật lâu.

Vi Vô Nhai nói:

- Vi Thanh, ngươi đang nghĩ gì? Về Chân Vĩ Linh sao? Nếu cảm thấy nguy hiểm thì không đi cũng được.

Vi Thanh cười khẽ:

- Nguy hiểm?

Vi Thanh lắc đầu, nói:

- Nơi nguy hiểm đến mấy thì sức đám người chúng ta có thể tự bảo vệ mình. Huống chi bỗng dưng được kim châm tọa độ chỉ hướng có Chân Vĩ Linh, xem như vàng rớt từ trên trời xuống, tại sao không đi? Nhi tử chỉ đang suy đoán thân phận của Dận Vũ, rất bí ẩn, quá đáng sợ.

Mặt La Thanh Vân trắng bệch, nghĩ thôi đã sợ, người run rẩy.

Lý Dật lườm La Thanh Vân, cười nhạo mỉa mai:

- Nhìn bộ dáng của ngươi đi, vừa rồi suýt không quỳ xuống gọi người ta là tổ tông.

Keng!

La Thanh Vân nổi điên rút chiến thương ra trực chỉ chỗ hiểm của Lý Dật.

Lý Dật la hoảng:

- Ui! Ngươi dám!?

Lý Dật vốn không đánh lại La Thanh Vân giờ đột nhiên bị tấn công càng không kịp né. Lý Dật gầm lên, miễn cưỡng xoay người nhưng vãn xoẹt một tiếng bị trường thương đâm vào vai xuyên thấu qua.

Lý Dật rú lên như heo bị thọc tiết:

- A!!!

Lý Dật nhìn Vi Thanh chằm chằm, run giọng kêu:

- Đại . . . đại nhân . . . hắn . . . hắn muốn giết ta . . . a . . . đau quá!

Phập!

La Thanh Vân hất chiến thương lên, một cánh tay của Lý Dật bay lên, máu phun như suối.

Mặt Lý Dật trắng bệch, không ngờ đối phương dám xuống tay ác vậy. Lý Dật sợ hãi vội thụt lùi mấy bước, cầm máu trên vai, vẻ mặt tràn đầy tức giận.

Vi Thanh nhíu mày trách mắng:

- Đừng gây sự nữa, toàn là người một nhà, đánh cái gì?

Mặt Lý Dật xụ xuống kêu la:

- Đại nhân, lòng người này thật đáng tru, nói chuyện không hợp liền ra tay giết người phe mình!

Diêu Kim Lương luôn mắt lạnh bàng quan lúc này xen lời châm chọc chỉ còn thiếu phun đàm:

- Ha ha ha! Nói người ta sao không nhìn lại bộ dạng của mình xem?

Vi Thanh cũng bó tay với Lý Dật, lườm gã, nạt một cái:

- Ngươi bớt chọc hắn thì sao hắn bỗng dưng giết ngươi được?

Vi Thanh rất ghét loại người nịnh bợ khúm núm, ton hót vuốt đuôi như Lý Dật. Nhưng mỗi người có tác dụng của mình, Lý Dật có tài năng riêng của gã, ít ra đã quản lý thành Hồng Nguyệt gọn gàng ngăn nắp khiến Vi Thanh yên tâm nhiều.

La Thanh Vân tuy rằng người ngạo cốt, thích hợp gánh trách nhiệm quan trọng, là hào kiệt cái thế nhưng không thể thành bá chủ một phương vì gã toàn tập trung vào việc tu luyện.

Lý Dật bị răn dạy á khẩu, không biết nên giải thích thế nào. Xem bộ dạng tức giận của Vi Thanh rõ ràng không muốn nghe Lý Dật nói nhảm, gã đành đè nén tức giận trong lòng. Lý Dật cúi đầu nhặt cánh tay của mình lên, bôi thuốc gắn lại.

Vi Thanh nhìn La Thanh Vân mặt tái xanh, hỏi:

- La Thanh Vân, ngươi có thập giai long huyết mà không đối kháng được uy nhiếp của Dận Vũ, ngươi có suy đoán gì về thân phận của người này không?