Bàng Vân cười hắc hắc hai tiếng, bộ dáng đặc sắc, nói:
- Trong đó có một cái bị đại nhân kia luyện hóa, hóa thành vĩnh sinh chi giới. Một cái tung tích không rõ, nghe đồn là sau khi thiên phượng vẫn lạc đánh rơi, cũng không biết thật giả. Về phần một cây cuối cùng đang ở đây, ở trong tay một đại nhân.
- Là ai?
Cố Thanh Thanh và Mục Tinh đồng thời hỏi.
- Tên của người nọ ta không dám tùy tiện đề cập, nhưng ta có tọa độ không gian ẩn thân của hắn.
Bàng Vân khẽ đảo tay, lập tức một cái hộp hình vuông xuất hiện, sau khi mở ra, bên trong có cái thìa như ngón tay, nó lẳng lặng nằm trên bàn.
Bàng Vân chuyển động cái hộp vài cái, lúc này chỉ xoay một hướng.
Cố Thanh Thanh sắc mặt có chút ngưng trọng, nói:
- Ta làm thế nào biết ngươi nói là thật hay giả?
- Ha ha, thiệt giả thì như thế nào, ta cần thiết lừa các ngươi hay sao?
Bàng Vân cười nói:
- Nếu là các ngươi có lòng tin thì đi thử một lần, còn không thì không cần đi, kim đồng hồ này ta tặng các ngươi. Dù sao thứ này đối với ta mà nói chỉ là gân gà, mà đối với các ngươi, đặc biệt là cô gái nhỏ này, đây chính là thiên đại cơ hội. Nếu thật sự có được thiên phượng vĩ linh, đừng nói đột phá võ đạo bước vào Quy Chân Thần Cảnh, cho dù là Chưởng Thiên Thần Cảnh cũng dễ dàng.
Hắn nói câu này làm Lý Vân Tiêu động tâm, Phi Nghê cảm thấy huyết dịch bành trướng, cường giả rất hướng tới lực lượng, làm cho nàng kích động thân thể run nhè nhẹ, tràn đầy kỳ vọng nhìn qua Lý Vân Tiêu.
Khúc Hồng Nhan cười nói:
- Phi Dương, chúng ta đi thử xem, dù sao cũng không có việc gì. Nếu như có thể giúp Phi Nghê muội tử bước vào Chưởng Thiên Thần Cảnh, đối với chúng ta đều là một cái thật lớn trợ lực."
Cố Thanh Thanh nhìn qua qua hướng kim đồng hồ, đột nhiên sắc mặt đại biến, lạnh lùng nói:
- Ngươi nói người nọ, chẳng lẽ là vị ở phía bắc...
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Mục Tinh cũng thay đổi.
Bàng Vân mỉm cười nhìn qua nàng, gật đầu nói:
- Thì ra ngươi cũng biết.
Trong mắt Cố Thanh Thanh bắn ra hàn quang, lạnh lùng nói:
- Ngươi quả nhiên không có hảo ý, thì ra là muốn chúng ta đi chịu chết.
- Chịu chết? Lời này...
Ánh mắt Bàng Vân lập loè, cười lạnh nói:
- Ta cũng không nói các ngươi đi nhất định có thể chiếm được vĩ linh, nếu như là chuyện tốt, làm gì tới phiên các ngươi?
Lý Vân Tiêu nói:
- Người ở phía bắc rất mạnh sao?
Cố Thanh Thanh trầm ngâm một hồi, nói:
- Rất mạnh là tự nhiên, hơn nữa người ở phía bắc không phải là nhân tộc, mà là Yêu Hoàng mươi vạn năm trước, là Yêu Hoàng thời điểm xảy ra trận chiến phong ma.
Ánh mắt của nàng nhìn qua Mạch.
- Cái gì?
Mạch chấn động, điên cuồng lắc đầu nói:
- Không có khả năng, mươi vạn năm trước, nếu là Yêu Hoàng đại nhân thì chẳng lẽ là...
Cố Thanh Thanh gật đầu nói:
- Chính là Phạm Yêu được người ta xưng là Yêu Hoàng mạnh nhất.
Mạch ngây ngốc, Lý Vân Tiêu cho hắn thánh công, chính là công pháp chí cường của Phạm Yêu nhất tộc. Dọc theo con đường này hắn đã tìm hiểu, mặc dù thu hoạch không nhiều lắm, nhưng tâm tính vô cùng tốt, chỉ cần có đầy đủ thời gian, hắn tất nhiên tìm hiểu thấu đáo, tu vị sẽ tăng lên rất nhiều.
Nhưng bây giờ nghe nói sẽ gặp thủy tổ Phạm Yêu, hắn chấn kinh không nhỏ.
Bàng Vân liếc mắt nhìn Mạch, cười nói:
- Cũng chưa chắc không có hi vọng. Phạm Yêu nghe đồn rất lợi hại, trên thực tế như thế nào lại không người biết được, hơn nữa đã qua mười vạn năm, nàng cũng duy trì bản thể bất diệt, thực lực tất nhiên sẽ không tiến bộ, nói không chừng các ngươi sẽ nhật được tiện nghi đấy.
Cố Thanh Thanh hừ một tiếng, tức giận nói:
- Đừng vội nghe hắn nói bậy. Tuy vĩnh sinh chi giới có không ít lão quái vật, nhưng bổn cô nương sợ cũng không nhiều, chỉ có vài cấm địa không ai dám đi, Phạm Yêu này là thứ nhất. Bất kể như thế nào, ngươi nếu đi theo ta đi gặp đại nhân kia, phải chăng có đi tìm vĩ linh của Phạm Yêu, phải nghe đại nhân nói đã.
Bàng Vân cau mày nói:
- Các ngươi hiện tại muốn đi đâu?
Cố Thanh Thanh trừng hắn, khiển trách:
- Liên quan gì tới ngươi?
Bàng Vân lập tức câm miệng không nói, nhưng trong lòng là dễ dàng hơn, hắn cảm giác được tâm tình đám người này đã bình thản, không có nửa điểm sát khí, mạng của mình xem như được bảo trụ rồi.
Lý Vân Tiêu nói:
- Tốt, vậy tùy ngươi đi.
Không có Bàng Vân quấy nhiễu, kim đồng hồ lập tức khôi phục bình thường, mấy người hóa thành độn quang, bay theo hướng kim đồng hồ.
Bàng Vân lẳng lặng nhìn đám người biến mất, lúc này sắc mặt ngưng trọng.
- Giới Thần Bi, thực vĩ linh, chậc chậc, thật nhiều đấy.
Hắn cười lạnh, trầm ngâm:
- Người nọ đã người mang Giới Thần Bi, tất nhiên cũng là thiên mệnh giả, có nhiều khả năng sẽ đi phía bắc tìm thiên phượng vĩ linh, nói như vậy ta có thể đi xem, nói không chừng có thể từ đó nhặt chút tiện nghi. Nếu tiểu tử kia bị Phạm Yêu giết, nói không chừng còn có cơ hội chiếm được Giới Thần Bi đấy.
Nghĩ tới đây, Bàng Vân chỉ cảm thấy nội tâm nóng lên, bay đi.
Đám người Lý Vân Tiêu bay một hồi, đột nhiên Lý Vân Tiêu phát giác cái gì đó, nói:
- Phi Nghê, ngươi như thế nào?
- Ta... Ta sắp chạm tới bình chướng võ đạo, muốn đột phá vách ngăn này, lại như có như không, mỗi một lần dùng sức đều như rơi vào hư không, không bắt được trọng điểm.
Phi Nghê lo nghĩ, vẻ mặt buồn bực.
Lý Vân Tiêu nói:
- Không cần phải gấp gáp, ngươi giờ phút này chỉ chạm tới mà thôi, lực lượng tích lũy vẫn không có thể đạt tới mức biến chất. Tĩnh tâm chậm rãi thu nạp lực lượng thiên phượng, đến lúc đó tự nhiên nước chảy thành sông.
- Ân.
Phi Nghê khẽ dạ, chậm rãi bình tĩnh lại.
Cố Thanh Thanh lo lắng, nói:
- Thiên phượng chân lực trên người Phi Nghê quá gây chú ý người ngoài, vừa rồi bay qua hai nơi, ta cảm giác được có người dò xét chúng ta.
Lý Vân Tiêu nói:
- Chuyên tâm chạy đi, đừng nghĩ nhiều. Nếu Phi Nghê đạt tới bình cảnh, chúng ta sẽ dùng lại hộ pháp cho nàng, chờ đột phá lại đi.
- Ân, tới bây giờ vẫn bình thường. Dù sao không phải tất cả mọi người đều có tâm tư lợi như Bàng Vân. Còn nữa, người có thể vào vĩnh sinh chi giới không phải không có kiêng kị, không có mười phần nắm chắc sẽ không dễ dàng động thủ.
Cố Thanh Thanh cũng thoải mái, buông lỏng tinh thần, tiếp tục tiến lên theo kim đồng hồ.
Trên đường đi bọn họ gặp vài cơn phong bạo, không có nguy hiểm gì khác, làm Lý Vân Tiêu cảm thấy hứng thú là, năng lượng phong bạo là thiên phượng chân lực trải qua dị hóa thời gian dài, bị cương phong thổi qua tạo thành hiện tượng thiên văn.
Cá sấu phi thường hứng thú với phong bạo, Lý Vân Tiêu thả nó thôn phệ vài đạo năng lượng phong bạo, thân thể bành trướng thật lớn, vậy mà khép hờ, bộ dáng buồn ngủ.
Phi Nghê dở khóc dở cười, mắng:
- Xuẩn vật này thôn phệ vài đạo phong bạo, hấp thu thiên phượng chân lực còn nhiều hơn cả ta.
Kỳ thật cá sấu vốn là gió mạnh thân thể, vô chất vô hình, thôn phệ bao nhiêu cũng sẽ không no bụng, hiện tại hiển nhiên đã sinh ra biến hóa, lúc này mới trở nên nửa chết nửa sống, hữu khí vô lực.