Chi!
Toàn thân mọi người run lên, triệt để ngây ngốc.
- Ha ha, ha ha ha!
Hai mắt Ân Trì tỏa sáng, nhịn không được cười như điên, nhưng lúc trước hắn bị thương quá nặng, hiện tại còn chưa khỏi hẳn, cho nên khi cười không ngừng ho khan.
- Ha ha ha.
Mọi âm thanh yên tĩnh, nơi này chỉ còn tiếng cười của hắn.
Cười một lúc, Ân Trì đột nhiên dừng lại, hắn mơ hồ phát giác được dường như có chút không đúng, bởi vì quá yên tĩnh, trừ hắn cười ra, không có người nào lên tiếng cả.
Chi!
Đột nhiên hắn hít khí lạnh, kinh hãi nói:
- Ảo thuật!
Bành!
Hắn cảm thấy ngực của mình tê rần, ngực của hắn bị trường kiếm đâm xuyên qua, hơn nữa trên thân kiếm có hỏa diễm, đốt hắn cực kỳ thống khổ, giống như linh hồn cũng bị đốt cháy.
- Ah! Lý Vân Tiêu, ngươi...
Cảnh tượng trước mắt chấn động, hiện ra tràng cảnh chân thật, trong lỗ tai ban đầu còn có tiếng ầm ĩ, cách đó không xa đám người Nam Khâu Vũ vẫn cồn hỗn chiến với quái vật kim loại.
- Lý Vân Tiêu, ngươi giết người thiên minh chúng ta!
Cảnh Thất xông lên, nổi giận trừng mắt, khiển trách:
- Ngươi cùng Thiên tôn giả đại nhân không phải nói bỏ qua hiềm khích lúc trước rồi sao?
Ân Trì hé miệng, muốn nói chuyện lại nói không nên lời.
- Tiêu... Tiêu tan... Hiềm khích lúc trước...
Nội tâm của hắn đắng chát cùng bất đắc dĩ, dường như cảm giác mình thật ngu ngốc.
Xùy!
Lý Vân Tiêu chậm rãi rút kiếm ra, sắc mặt tái nhợt, trên trán đổ mồ hôi, ánh mắt tỏa sáng bất định.
Mới rồi bị quái vật kim loại kích thương, thật vất vả điều dưỡng một chút, lại cưỡng ép thi triển đồng thuật làm cho thân thể bị thương lần nữa. Nếu không có Ân Trì cũng trọng thương, hắn vội vàng thi triển đồng thuật chưa chắc đã thành công.
- Tiêu tan hiềm khích lúc trước còn đánh lén ta? Với đám người ngu xuẩn các ngươi ta không cần giải thích, không phục thì nguoi cũng động thủ đi.
Trên mặt Lý Vân Tiêu đầy sát khí, thu hồi Kiếm Thương Trảm Hồng, tiếp tục nhắm mắt điều tức.
Ân Trì nhìn qua mũi kiếm dính máu của mình, máu tươi không ngừng bắn ra, miệng vết thương có hỏa diễm thiêu đốt, hắn cực kỳ đau đớn.
Hắn biết rõ hỏa diễm này lợi hại, lại không thể hô thành tiếng, thân thể không ngừng run rẩy, nghe những lời này của Lý Vân Tiêu thì sầu thảm, hắn buông tha chống cự, cảm thấy mình chết thật oan.
Vù vù!
Băng sát tâm diễm thiêu đốt thân thể Ân Trì thành tro.
Sắc mặt Cảnh Thất khó coi, hắn tự nhiên không muốn vì một Ân Trì chết đi mà ra tay với Lý Vân Tiêu, tuy Lý Vân Tiêu nhìn như một kích tức bại, nhưng người ở đây quá nhiều, có trời mới biết sẽ có chuyện xấu gì.
Rất nhanh, những hung thú bị giết sạch, ngân trùng cũng tử thương hơn phân nửa, số lượng còn không ngừng giảm bớt.
Mà người kim loại bị vây công mặc dù còn chưa bị thua, nhưng đã sớm không địch lại, trên người nhiều lần bị đánh trúng, nhưng mà thể trạng chắc chắn cho nên không có tổn thương.
Tất cả mọi người cảm thấy kỳ quái, quái vật này căn bản không bị thương.
Đột nhiên giọng nữ truyền ra, thở dài nói:
- Còn chống cự cái gì chứ? Mấy người kia đã tới, còn không mau mở vĩnh sinh chi giới.
Giọng nữ này truyền vào tai mọi người, tất cả mọi người không rõ nàng xuất hiện lúc nào.
Đám người Khúc Hồng Nhan đều cả kinh, nàng kia đúng là Cố Thanh Thanh.
Công Dương Chính Kỳ cũng nhận ra, tiến lên phía trước nói:
- Các hạ thật sự là Cố Thanh Thanh đại nhân?
Lời này vừa nói ra, mọi người ồn ào, chỉ có người trải qua Ngũ Hà Sơn mới nhận ra nàng, hững người còn lại nghe qua Cố Thanh Thanh còn, không thể ngờ nhanh chóng gặp được chân thân như vậy.
Cố Thanh Thanh không nói, nhìn qua quái vật kim loại nói:
- Dừng tay đi, thực lực ngươi tuy mạnh, nhưng cũng không phải đối thủ của nhiều người như thế. Thiên đạo không thể nghịch, thuận theo còn lưu được một mạng, nếu không mọi người đồng loạt ra tay, ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ.
Quái vật kim loại dường như xúc động, thu tay về, lui ra xa vài chục trượng.
Mọi người sợ nó trốn, toàn bộ vây quanh.
Khúc Hồng Nhan mặc dù cảm thấy có chút không được tự nhiên, dù sao Cố Thanh Thanh hàng lâm lên người Lạc Vân Thường, nhưng cũng không có ác ý gì, cũng chậm rãi tiếp nhận, hỏi:
- Quái vật kia rốt cuộc có lai lịch ra sao?
Cố Thanh Thanh cười nói:
- Nó chính là Trọng Khí Tháp các ngươi muốn tìm, chỉ hóa linh mà thôi, không biết sao?
- A?
Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, nhìn qua quái vật kim loại, khó trách hắn toàn thân cứng rắn như vậy, hơn nữa trên người tùy thời có thể huyễn hóa ra binh khí.
Cố Thanh Thanh nói:
- Ngọc Thư các, Thiên Bảo Hiên, Đế Đan Lâu cũng đã mở ra, Trọng Khí Tháp này cũng là một đạo phong ấn cuối cùng mở vĩnh sinh chi giới, cũng là phong ấn khó quấn nhất. Nhưng mà cao thủ cả Thiên Võ Giới hội tụ ở đây, muốn mở tháp này ra chỉ là vấn đề thời gian.
Trọng Khí Tháp nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Thanh một hồi, dường như nhận ra thân phận của nàng, lệ khí như có như không biến thành an tĩnh lại.
Sau đó kim quang trên người Trọng Khí Tháp chớp động, hào quang đón gió mở lớn, giống như đóa hoa nở rộ bao trùm phạm vi vài mẫu, còn không ngừng lan ra.
Mọi người đều cả kinh, cẩn thận phòng bị, nhưng rất nhanh phát hiện hào quang không có sát thương, chỉ trải rộng ra mà thôi.
Sau đó một tịnh thổ xuất hiện, dưới chân không còn mặt đất, mà là con đường do gạch vàng xây thành, bốn phương thông suốt, cung điện sáng ngời.
- Đây là... Ảo cảnh sao?
Mấy trăm người giật mình không thôi, cảnh giác nhìn qua mọi nơi.
Nhưng ảo giác này không ai coi vào đâu, không một người cảm thấy không ổn.
- Đây không phải ảo cảnh, đây là bản thể của quái vật, đây là bên trong Trọng Khí Tháp!
Nam Khâu Vũ mừng rỡ không thôi, sau khi nhìn rõ kiến trúc thì cười ha hả.
- Bên trong Trọng Khí Tháp?
Tất cả mọi người nhìn ra xa, bên trong tòa tháp có một tòa thành trì, cũng hoặc là nói đây là một ngọn núi, cực kỳ rộng lớn.
Lý Vân Tiêu cũng mở mắt ra, lộ ra sắc mặt vui mừng.
Hắn đã từng đi qua Ngọc Thư các, vừa nhìn đã biết đây là bên trong Trọng Khí Tháp không giả.
Đột nhiên một thân ảnh đáp xuống, Cố Thanh Thanh cúi đầu dán vào tai hắn, thổ khí như lan, nói:
- Đi theo ta!
Lý Vân Tiêu hiểu ý, khẽ gật đầu.
Đám người chung quanh yên tĩnh lại bạo động, kết thành ba năm đội bay vào các kiến trúc chung quanh.
Những người này đều đi ra từ Thiên Bảo Hiên, nếm được ngon ngọt, vừa thấy có người khởi hành, lập tức nhanh chóng lao đi.
Nam Khâu Vũ chào đám người Lý Vân Tiêu, Khúc Hồng Nhan, cũng phiêu nhiên mà đi.
Vạn Nhất Thiên thậm chí không chào hỏi kẻ nào, cũng tiến vào một kiến trúc.
Rất nhanh, chỉ còn lại hơn mười người đứng nguyên tại chỗ.
Lý Vân Tiêu lập tức phát giác được hào khí khẩn trương, Tiểu Hồng nửa người đẫm máu, lạnh như băng đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào Đế Già cách đó không xa.
Hai người đã sớm cảm ứng được đối phương, lạnh lùng nhìn nhau, vẫn không nhúc nhích.
Lão quái chống thiết trượng là Mân, chủ nhân Linh Hoa Diệu Cảnh, là người thủ hộ phong ấn trong Thánh Vực, đã bị Đế Già hàng phục. Trong mắt người ngoài, Đế Già lợi dụng thân phận đệ tử Mân xuất hiện, kỳ thật hắn là chủ nhân.