Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3124: Tụ hợp (1)

Hơn nữa ngay vừa rồi thông qua huyết châu của Mạch, hắn đã phát giác được Mạch đang trên đường chạy tới. Dùng thực lực của Mạch có thể ngăn cản quái vật này.

Nói xong, hắn liền nhắm mắt lại, an tâm điều dưỡng.

Phi Nghê lập tức như lâm đại địch, sau lưng hóa ra hư ảnh thiên phượng, lẳng lặng thủ hộ trước mặt Lý Vân Tiêu, một khắc cũng không dám buông lỏng.

Nàng biết rõ với thực lực của mình nếu xông lên cũng chỉ lâm vào kết cục thân tử đạo tiêu, nhưng chỉ cần quái vật kia xông lại, nàng dù liều mạng cũng phải tranh thủ thời gian cho Lý Vân Tiêu chạy đi.

Ánh mắt kiên quyết, thân thể yên lặng, đây là quyết tâm thủ hộ cho tới chết.

Quái vật vọt tới trước mặt Tiểu Hồng, gương mặt lạnh như băng nhíu lại, không nói hai lời năm ngón tay khép lại hóa đao, chém một cái..

Phanh!

Một kình phong tỏa ra.

Tay phải Tiểu Hồng nắm lại, băng sát tâm diễm nhảy lên trong lòng bàn tay, bay thẳng tới phía trước.

Hai đạo lực lượng va chạm với nhau.

Vào lúc này ngọc thủ có máu tươi chảy xuống.

- Vậy mà bị thương!

Tất cả mọi người ăn cả kinh, Tiểu Hồng thân là Thiên tôn giả, thực lực rõ như ban ngày, bây giờ không tiếp được một chiêu cua quái vật.

Băng sát tâm diễm vẫn thiêu đốt trong lòng bàn tay, nuốt hết tay quái vật, quái vật dường như cảm thấy đau, cánh tay co lại, lại bị năm ngón tay của Tiểu Hồng bóp chặt, giãy dụa vài cái cũng không giãy ra được.

- Làm ta bị thương, ngươi lợi hại như vậy, ba mẹ ngươi biết không!

Tiểu Hồng kêu một tiếng, dường như vô cùng phẫn nộ, tóc dài dựng thẳng lên, hơn nữa toàn thân tỏa ra hỏa diễm hừng hực, băng sát tâm diễm bộc phát dữ dội.

Ầm ầm!

Cả không trung như bốc cháy, thân thể quái vật bị tâm diễm thiêu đốt, thân thể kim loại biểu hiện ra hào quang sáng bóng chống lại tâm diễm.

Oa oa!

Rất nhiều quái điểu bị hỏa diễm quét trúng thiêu chết, đám ngân trùng xao động, dốc sức liều mạng bay ra xa xa, không ít con nổ tung giữa đường.

Phi Nghê cả kinh, ngọn lửa này ập vào mặt của nàng, vây nàng và Lý Vân Tiêu vào giữa. Nhưng mà Mục Trang cùng Khúc Hồng Nhan sẽ không may mắn như vậy, hỏa diễm căn bản không nhìn bọn họ, cứ quét qua.

Hai người đều nhíu mày, thuấn di xuống đất tránh biển lửa kia.

- Làm ta bị thương, xem ngươi chết thế nào.

Tiểu Hồng vô cùng tức giận, gương mặt phủ đầy ma vân tinh tế, giơ tay trái lên đánh ra một quyền.

- Đi chết đi!

Thân thể quái vật run lên dưới quyền uy này, cũng nâng cánh tay tái lên, cả cánh tay trực tiếp biến thành một thanh Tam Xoa Kích màu vàng!

Xùy!

Chiến kích đón quyền mang, va chạm kịch liệt!

Ầm ầm!

Hòa quang sáng ngời nổ tung, biển lửa bị chấn xa vài chục trượng, hiện ra trạng thái chân không.

Chỉ thấy hai người đang dính vào nhau.

À?

Cảnh Thất nhịn không được kinh hô một tiếng, những người còn lại run rẩy toàn thân.

Tam Xoa Kích đâm thủng cánh tay trái Tiểu Hồng, máu tươi lưu lại trên chiến kích.

Giờ phút này hai tay Tiểu Hồng đều dính đầy máu tươi, không ngừng chảy xuống, đặc biệt là tay trái, bị Tam Xoa Kích đâm thủng, thậm chí đã vô pháp nhúc nhích.

Đúng lúc này, làn váy trắng của Tiểu Hồng biến thành màu đen, hoa hồng tươi đẹp biến thành trắng bệch, hỏa diễm đầy trời biến thành màu đen, sau lưng chậm rãi xuất hiện Chân Ma pháp tướng.

Chân Ma cự linh mở to mắt, đưa tay lên rút a hàm trảm cốt đao, lăng không bổ xuống.

Toàn thân quái vật run lên, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, trong miệng phát ra tiếng gào, chấn bay Tiểu Hồng, lúc này mới phi thân bay về phía sau.

Ầm ầm!

A hàm đao trảm không trúng, nhưng đao mang lại tập trung vào quái vật.

Rốt cuộc quái vật không thể lui, vung tay lên ngăn cản đao mang.

Phanh!

Đao mang đánh nát quyền cương, nhưng quái vật cũng chấn động, lại lui ra sau mấy bước, thân hình hơi lảo đảo chật vật.

- Thiên tôn giả một người có phần cố sức, cùng tiến lên.

Mục Trang lóe lên, hắn gia nhập chiến trường, vây công quái vật.

Khúc Hồng Nhan cũng cầm kiếm lao tới.

Giờ phút này những ngân trùng kia lao tới, thề muốn lấy mạng mọi người.

Đám người Vạn Nhất Thiên lúc này vô cùng kinh hoàng, nhưng thời điểm này cũng chỉ có cắn răng liều mạng mà thôi.

Quái điểu cơ bản chết hết, chỉ còn thừa vài tẩu thú hung hãn, cũng nổi giận rống lớn lao về phía mọi người.

Nhưng vào lúc này trên không gian lòng đất của mọi người, một đạo tinh hồng chém xuống, chém vào trên ngọn núi, hóa ra thân ảnh Mạch.

Hai mắt hắn ngưng trọng nhìn qua nơi này, từ huyết châu cảm ứng dường như ở ngay gần đây, thần thức đảo qua vạn trượng lại không thấy bóng dáng Lý Vân Tiêu.



Đột nhiên trên trời cao có vô số hào quang hiện ra, giống như mưa sao chổi, trong khoảng khắc xuất hiện trên ngọn núi.

Sắc mặt Mạch đại biến, trước mặt có hơn trăm người, đều là cao thủ nhân tộc.

Trừ chủ nhân Thiên Tiệm Nhai Nam Khâu Vũ ra, còn có nhiều cường giả Thánh Vực, đa số đều gặp qua tại Ngũ Hà Sơn.

- Ân? Thương yêu nhất tộc!

Công Dương Chính Kỳ ánh mắt co rút lại, thần thức tập trung vào Mạch.

Người Thánh Vực kinh sợ, lập tức tản ra, bao vây cả ngọn núi, trên trăm đạo thần thức đảo qua người Mạch.

Trong Thánh Vực, lão giả ngạo mạn cầm thiết trượng kinh hãi, dường như không có tâm tư trên người Mạch, chỉ có thanh niên sau lưng là nhìn qua.

Ánh mắt thanh niên này tỏa sáng, lão giả xem xét phía dưới, dường như cảm xúc hơi ổn định, nhưng đôi mắt lập loè, đầy bụng tâm tư.

Hai tay Mạch chắp sau lưng, đứng trên đỉnh núi, nhìn người chung quanh, lạnh lùng nói:

- Bổn tọa hôm nay không rảnh chiến với các ngươi, chúng ta đi đường khác nhau, các ngươi nên làm gì thì làm đi, đừng có chọc ta!

Hừ!

Trong mắt Công Dương Chính Kỳ bắn ra lãnh mang, cười nhạo nói:

- Chiến và không chiến, há do ngươi quyết định?

Mạch không sợ chút nào, khóe miệng mỉa mai, trong trận chiến Ngũ Hà Sơn hắn hút máu hơn vạn người, bước vào Hư Cực Thần Cảnh, trong thiên hạ này người có thể lưu hắn lại đã không còn nữa.

- Chiến và không chiến không do ta quyết định, nhưng sinh tử thắng thua lại không phải ngươi có thể định. Công Dương Chính Kỳ, ngươi thật muốn đẫm máu ở đây?

- Cáp? Ngươi nói đẫm máu thì đẫm máu, xem mình là Yêu Hoàng sao?

Sát khí Công Dương Chính Kỳ lăng liệt, năm ngón tay cầm chiến thương trong tay, trực chỉ mạch.

Giờ phút này nhân tộc chiếm ưu thế tuyệt đối, cho dù đối phương thần thông nghịch thiên cũng phải chết tại đây, cho dù bọn họ có trả cái giá lớn

Ánh mắt Mạch co rút, lệ khí bộc phát, hắn vẫn tự cho rằng mình là Yêu Hoàng, hơn nữa hiện tại đạt được Phạm Yêu Thánh Công, thậm chí có tin tưởng trở thành đại yêu tuyệt thế cổ kim.

Bị Công Dương Chính Kỳ lăng nhục như vậy, lập tức sát tâm đại khí, yêu khí trùng thiên, cả ngọn núi bị chấn động dữ dội.

- Dừng tay!

Nam Khâu Vũ lập tức quát bảo ngưng lại, nói:

- Nơi đây chính là chỗ Trọng Khí Tháp ẩn thân, các ngươi mà chết, người chết thế nào ta mặc kệ, nhưng nếu lan tới gần Trọng Khí Tháp, lão phu sẽ không khách khí!

Công Dương Chính Kỳ nói:

- Đại nhân có thể cùng ra tay với chúng ta giải quyết yêu này, như vậy thương vong và thời gian sẽ giảm xuống thấp nhất.