Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3122: Chính chủ

Người Mục gia thấy tộc trưởng đại phát thần uy, tất cả đều vỗ tay hưng phấn không thôi.

Ngược lại Mục Trang tỉnh táo nhất, sau một kích thì khôi lỗi thần bí biến mất không thấy nữa, sắc mặt hắn tái nhợt, cáitrên trán đổ mồ hôi lạnh..

Thân ảnh lóe lên, trở về không trung, trốn vào trong Huyền Ngư.

Vạn Nhất Thiên đã sớm căng dù ra, bao trùm phạm vi hai ba mươi trượng.

Tất cả mọi người lui vào trong cây dù, làm thành một vòng, không ngừng công kích địch nhân bốn phía.

Vạn Nhất Thiên liền bước lên phía trước chúc mừng, ôm quyền nói:

- Mục Trang đại nhân, hảo thủ đoạn! Một chiêu lật tung đại địa, quét ngang toàn bộ đám kiến, đủ tuyệt.

Khí tức trên người Mục Trang giảm nhiều, một chiêu kia thật sự tiêu hao quá lớn, hắn măn mấy hạt đan dược rồi điều tức, lạnh lùng lườm Vạn Nhất Thiên, nói:

- Đừng nói nhảm, nhanh giết địch!

Vạn Nhất Thiên kinh ngạc, chỉ cảm thấy ngực buồn bực, xấu hổ cười hắc hắc không lên tiếng, nhưng cũng chỉ chống Huyền Ngư đứng đó mà thôi.

Ngược lại cũng không phải là hắn không ra tay, mà là điều khiển Huyền Ngư này tiêu hao quá nhiều lực lượng, đặc biệt là thừa nhận công kích từ bốn phương tám hướng, Vạn Nhất Thiên cũng phi thường xuất lực.

Mới không bao lâu, sắc mặt của hắn rất khó nhìn, có chút chống đỡ không nổi.

Ánh sáng tím trên cây dù có rất nhiều phù văn nhấp nhô, nhưng không ngừng tiêu tán, khó mà lâu dài.

- Phi Dương lão đệ, đã xong chưa?

Lý Vân Tiêu cũng đang khẩn trương điều tiết phối hợp với Bắc Quyến Nam, lôi quang bao phủ toàn thân, một người đầy kịch độc, hai người không ngừng bấm niệm pháp quyết, khống chế tiểu cầu màu xanh lá trước mặt, người trong Huyền Ngư ai cũng cảm nhận được sự khủng bố của chiêu này.

- Ân, tốt.

Hai người đánh ra ấn quyết cuối cùng, liên thủ hợp kích, quả cầu lôi độc bay vào trong đám hung thú.

Tiếng nổ tung ầm ầm vang lên, cả bầu trời có lôi giới sinh ra, kịch độc trong khoảng khoắc bao phủ trong lôi giới, toàn thân của dơi chim và hung thú biến thành màu xanh, cũng không biết là trúng độc hay bị lôi quang chiếu sáng.

Đám chim thú đứng mũi chịu sào hành động trở nên chậm chạp, sau đó rơi xuống đất, toàn thân thối rữa.

Độc tố giống như bệnh truyền nhiễm, chỉ nháy mắt tạo thành tử thương vô số, đặc biệt là dơi cùng chim bay tử thương thảm trọng.

Tuy trong trận chiến Ngũ Hà Sơn, chiêu này của Lý Vân Tiêu bị truyền ra vô cùng kỳ diệu, nhưng mọi người cũng chỉ là bán tín bán nghi, giờ phút này nhìn thấy mới hoảng sợ.

Cảnh Thất trợn mắt há hốc mồm, thất huyễn lục đạo yểm và cưu sa huyền vũ đều là đại tuyệt diệt ngũ độc, chiêu này kích thích nhiều suy nghĩ trong lòng hắn.

Rống! Rống!

Đám hung thú phía sau kêu gào thảm thiết, chết một đám, số còn lại không dám tùy tiện xông lên.

Những độc trùng vẫn vỗ cánh, chúng tuy bị tiêu diệt một nửa, nhưng mà trúng độc cực mỏng, vẫn không có bị gì, tiếp tục xông lên phía trước.

- Đám quái quỷ này vẫn còn, khi nào là cuối cùng!

Tiểu Hồng cũng giết đỏ mắt, mắt đầy lửa giận, trên mặt nàng đầy ma vân, tay trái có ma quang lập lòe, tay phải có tâm diễm nhảy lên, mỗi một chiêu là đánh chết một đám ngân trùng, nhưng số lượng cũng không tránh khỏi quá nhiều, giết không giết hết.

Trong tình huống ngân trùng tiếp tục công kích, những con dê chưa chết kêu thê lương, kêu gào không dứt bên tai, mặc dù không tới mức tạo thành tổn thương cho mọi người, nhưng lại nhiễu loạn tâm thần, kích thích thần kinh, làm cho người ta tâm phiền nóng nảy.

Vạn Nhất Thiên cũng khổ không thể tả, hai tay cầm Huyền Ngư bắt đầu run run, mồ hôi lạnh chảy ướt toàn thân, gào lên:

- Phi Dương lão đệ, chiêu vừa rồi hiệu quả không tệ, có thể thi triển thêm mấy lần không?

Lý Vân Tiêu cùng Bắc Quyến Nam đã bị rút sạch, đặc biệt là Lý Vân Tiêu lúc trước thi triển kiếm trận, còn có thương tích tại thân, sắc mặt trắng bệch thở phì phò, hắn cũng mặc kệ Vạn Nhất Thiên.

Khúc Hồng Nhan tức giận khiển trách:

- Lại thi triển một lần, ngươi cho rằng ăn cơm sao? Cho dù là ăn cơm cũng phải cách buổi đấy.

- Mẹ kiếp, liều với chúng.

Lý Vân Tiêu đầy lửa giận, giơ kiếm chém tới..

Những ngân trùng này kỳ thật không thể tổn thương tới hắn, Kiếm Thương Trảm Hồng chém giết một lần không ít, nhưng mặc dù là thế vẫn không làm được gì, chúng quá nhiều.

Có chút xông qua kiếm quang, cắn vào người của hắn vô cùng đau đớn.

May mắn hắn có bất diệt kim thân cùng ngũ hành linh thể, trên người trực tiếp sinh ra lôi điện, lập tức giật chết đám côn trùng.

Những người còn lại vận khí không tốt như thế, Diệp Phàm đã sớm trốn vào trong Giới Thần Bi, ba người khác đang giãy dụa, trên người thỉnh thoảng bị côn trùng cắn chảy máu.

- Ah!

Đột nhiên một người Mục gia kêu thảm một tiếng, công kích dừng lại, lập tức đã bị ngân trùng bao trùm toàn thân, gặm không thừa.

Những côn trùng này người mang vết máu, bay về phía những người khác, nhìn thấy mà giật mình.

- Những côn trùng này...

Đột nhiên Mục Trang la hoảng lên, ánh mắt sợ hãi, hắn sử dụng chiêu tát đậu thành binh, mấy trăm khôi lỗi tiến lên chém giết, hiện tại tất cả đều bị ngân trùng boa phủ, bị gặm toàn vết lõm sâuthậm chí có mấy nơi bị ăn không còn thừa.

Không chỉ có khôi lỗi, không ít huyền khí của mọi người bị ngân trùng bao phủ, lúc bắt đầu còn dùng sức chấn bay ra, đến đằng sau nguyên lực tiêu hao thật lớn, cũng mặc kệ chúng, lúc này mới phát hiện huyền khí bị gặm hư.

Sắc mặt người Mục gia đại biến đại biến, bọn họ không ít đều là sử dụng các loại khôi lỗi, phía trên có không ít côn trùng đang cắn xé.

Chỉ có Lý Vân Tiêu Kiếm Thương Trảm Hồng vẫn sáng bóng, những côn trùng cắn cho tới chết cũng không thể làm gì được nó.

- Lui tới lối vào.

Lý Vân Tiêu quyết định thật nhanh quát, tuy tứ phía thụ địch, nhưng rõ ràng những ngân trùng này mới là khủng khiếp nhất, tiếp là hung thú, yếu nhất mới là đám dơi trên bầu rời..

Nhưng Khúc Hồng Nhan toàn lực công kích bổ ra một kiếm, ít khả năng xông lên mặt đất, chỉ có thể theo đường cũ quay về.

Hơn nữa hung thú linh trí hiển nhiên cao hơn ngân trùng, bị độc giết hơn phân nửa thì cẩn thận không dám tiến lên.

- Chúng ta cản phía sau, những người còn lại lui đi.

Lý Vân Tiêu vận dùng kiếm quang không có khe hở, nhưng mà kiếm thế càng ngày càng yếu, càng ngày càng nhiều ngân trùng lao tới.

Đột nhiên phía trước có tiếng hét thảm, chỉ thấy một trưởng lão Mục gia bị thanh kiếm xuyên thủng người, bạo thể mà chết.

Mà trường kiếm kia thế đi không giảm, tiếp tục chém xuống, chém thẳng vào Lý Vân TIêu.

- Tại sao có kiếm? !

Tất cả mọi người đầu óc phát mộng, không kịp nghĩ nữa, Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, nắm ngón tay chụp vào kiếm kia.

Phanh!

Năm ngón tay cương khí như đao, cầm lấy kiếm kia, bàn tay run lên, kiếm khí đảo qua tay của hắn, lực lượng giảm nhiều.

Bành!

Bành!

Phía trước có địa chấn sinh ra, dường như có tồn tại cực lớn tiến lên phía trước.

Những thú dữ kia kêu to một tiếng, tràn đầy sợ hãi, sau đó tất cả lông tơ cả đám dựng lên, nổi giận gào thét lớn phóng tới đám người Lý Vân Tiêu.

- Chính chủ đến!

Tất cả mọi người rùng mình, cảm nhận được uy áp và hung lệ cách đó không xa.

Dường như có chúa tể của đám hung thú nơi này hàng lâm.