Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3089: Tự Phế Đan điền (1)

trên mặt thoáng cái hiện lên tức giận, nhưng đã đi tới, lại lui về cũng không phải.

- Làm cái gì?

Hắn chỉ có thể nộ xích một tiếng, tỏ vẻ mình không hãi sợ, nhưng mặc cho ai cũng nghe được hắn đang sợ, ngay cả chính hắn cũng nghe ra, vì vậy lại càng thêm xấu hổ.

- Ha hả.

Hai mắt Lý Vân Tiêu càng khàn khàn, nhưng trên mặt lộ ra nụ cười lạnh như băng, nói:

- Chớ khẩn trương, dễ dàng một chút. Ngươi là được người phương nào chỉ điểm, tu luyện Minh Nguyệt Thần thể đến trình độ này, nhất định là mở Thần Thể lục môn a.

Sắc mặt Tân Như Ngọc đại biến, sợ đến lui về sau một bước, nói:

- Không có, không ai chỉ điểm, tự ta tu luyện!

- Nga, không ai chỉ điểm? Như vậy nói cách khác ngươi không có hậu trường, ta đánh chết ngươi cũng sẽ không có người tìm ta phiền phức a.

Lý Vân Tiêu cười ha hả nói, cười đến cả người lẫn vật vô hại.

Tân Như Ngọc cả giận nói:

- Đánh chết ta? Ngươi dám!

Lý Vân Tiêu cười nhạt, dám ra tay tổn thương người nhà hắn, mặc kệ Tân Như Ngọc có hậu trường hay không, hậu trường là người phương nào, cũng là chết chắc.

Hắn không nói hai lời, giơ tay lên điểm qua một chỉ.

Không có chút kỹ xảo nào, giản dị tự nhiên, nhưng mà trên đầu ngón tay có Lôi Điện "đùng đùng"chớp động.

Tân Như Ngọc kinh hãi, biết mình không phải đối thủ của người trước mắt, liền xoay người bỏ chạy.

Minh Nguyệt Thần thể vận chuyển, một mảnh thông thấu như ngọc, tràn ra lưu ly sáng bóng, chính là Quang Minh ngọc lưu ly thân cùng Lý Vân Tiêu độc nhất vô nhị, nhưng mà hỏa hầu kém không ít.

Phốc!

Nhưng hắn bất quá mở ra Thần Thể lục môn, làm sao có thể từ trong tay Lý Vân Tiêu đào tẩu, một chỉ mang theo Lôi quang, không huyền niệm chút nào điểm vào trong cơ thể hắn, bạo ra máu.

- A! !

Tân Như Ngọc kêu thảm một tiếng, liền từ không trung rơi xuống, hoảng sợ nhìn trên rốn mình, ồ ồ tuôn ra tiên huyết.

- A? A! !

Để cho hắn kinh khủng, cũng không phải là Khiếu Huyệt chảy ra máu, mà là địa phương bạo liệt chính là Đỗ Môn của Thần Thể bát môn, hắn cảm thụ được Thần Môn nổ tung, lực lượng toàn thân cũng đang điên cuồng trôi qua.

- Ngươi. . . Ngươi phế đi tu vi của ta? Ngươi thật là ác độc!

Tân Như Ngọc gào thét, khuôn mặt dị thường dữ tợn.

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

- Chớ khẩn trương, dễ dàng một chút, còn không có phế.

Tân Như Ngọc sửng sốt một chút, nói:

- Còn không có phế? Thế nhưng. . .

Hắn rõ ràng nhìn ra thể chất đang phát sinh cải biến, lực lượng xói mòn cực nhanh.

Lý Vân Tiêu nói:

- Chỉ phá một đạo Thần Môn, ngươi không phải là còn năm đạo sao, phế hết mới là thật phế.

Lại là điểm một chút.

- Ngươi. . .

Tân Như Ngọc sợ đến hồn phi phách tán, xoay người đào tẩu, nếu năm đạo Thần Môn toàn phá, vậy sống không bằng chết. Cái gì Vương Bá kế hoạch, mưu lược vĩ đại đều thành cát bụi, hoàn toàn bị cách chức làm phàm nhân.

Phốc! Phốc! Phốc!

Nhưng không huyền niệm chút nào, năm tiếng vang lên, Tân Như Ngọc nặng nề ngã trên mặt đất, cả người là huyết.

Trong điện, tất cả mọi người sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hàn khí ở trong lòng mỗi người dâng lên, đều là vạn phần hối hận đi tới, bây giờ muốn đi cũng đã chậm.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn Tân Như Ngọc ở trên mặt đất như lợn chết, lạnh nhạt nói:

- Hiện tại mới là thật phế. Nhìn ngươi khẩn trương kìa, nói cứ dễ dàng một chút, phế đi sẽ không đau.

Tân Như Ngọc mặt xám như tro tàn, vạn niệm đều diệt, tuyệt vọng nói:

- Ngươi giết ta đi.

Lý Vân Tiêu nói:

- Ngươi dám xuất thủ với người nhà ta, chết là khẳng định, nhưng không có chết dễ dàng như vậy.

Tân Như Ngọc:

- ...

Trong đại điện một mảnh tĩnh mịch, bầu không khí sợ hãi lan tràn, liếc nhìn lại tràn đầy tuyệt vọng.

Tuy rằng Lý Vân Tiêu danh chấn Thiên Hạ, bọn họ biết Lý Vân Tiêu cường đại, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ cường đến trình độ này.

Tiền Đa Đa danh mãn Nam Vực, cơ hồ là cường giả nổi bật nhất trong thế hệ trẻ, nhưng không tiếp nổi Tân Như Ngọc một chiêu, trực tiếp bị đánh ngã, có thể thấy được thực lực của Tân Như Ngọc kinh khủng đến cực điểm, nhưng gặp Lý Vân Tiêu...

Lý Vân Tiêu nhìn Vương Tùng Hạc, nói:

- Môn chủ đại nhân, vấn đề Viêm Vũ Thành thuộc sở hữu...

Vương Tùng Hạc hầu như muốn khóc, hai đầu gối "phù phù" quỳ xuống, khóc nói:

- Công tử, Vân Tiêu công tử, việc này kỳ thực không liên quan chúng ta a, chúng ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ, bằng không sao dám cùng Lý gia đối nghịch, mong công tử minh giám.

Chuyện này ai cũng biết, ai cũng nhìn ra, chỉ bất quá lúc này Vương Tùng Hạc nói, ý nghĩa liền hoàn toàn bất động.

Đột nhiên một đạo quang mang chớp động, trực tiếp bắn về phía Vương Tùng Hạc, muốn lấy tính mệnh của hắn.

Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên châm chọc, đồng tử co lại, đạo ánh sáng kia hư không tiêu thất.

Đang lúc mọi người chấn kinh, một gã Hắc Y võ giả âm thầm xuất thủ há to mồm, ngây ngẩn cả người, hắn hoàn toàn không có phát hiện, mình đánh lén ra ngân đinh làm sao sẽ biến mất.

- A! !

Đột nhiên Hắc y nhân kêu thảm một tiếng, té về phía trước, ngã trên mặt đất.

Ngân châm chẳng biết lúc nào đâm vào bắp đùi của hắn, Kịch Độc trong khoảnh khắc phát tác, cả chân thoáng cái tê rần.

Võ giả này trong nháy mắt liền minh bạch bản thân xong rồi, độc tính kia hắn nhất thanh nhị sở, liền cắn răng dùng Nguyên lực đánh gãy bắp đùi, lập tức vung tay lên, một đạo quang mang lóe lên, cả cái chân liền từ trên thân thể thoát ly, trong tích tắc hóa thành nước mủ.

Chi!

Tất cả mọi người hít một ngụm lãnh khí, thoáng cái tản ra, người người sắc mặt trắng bệch, không dám lên tiếng nói cái gì.

Nam tử áo đen kia mất đi một chân, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, vẫn chưa hé răng, mà là dùng ánh mắt sẳng giọng nhìn Vương Tùng Hạc, ý tứ uy hiếp cực kỳ rõ ràng.

Sắc mặt Vương Tùng Hạc trắng bệch, người sau màn hắn đắc tội không nổi, Lý Vân Tiêu cũng đắc tội không nổi, bất luận đắc tội phương nào, kết quả đều cơ hồ là diệt môn.

- Chuyện hôm nay là một mình ta gây nên, ta có lỗi với Viêm Vũ Thành, xin lỗi Lý gia Đại lão gia cùng Vân Tiêu công tử. Mong sau khi ta chết, Vân Tiêu công tử có thể khoan hồng độ lượng, buông tha thân nhân của ta!

Vương Tùng Hạc cắn răng một cái, liền giơ tay lên vỗ tới trán mình!

"Thình thịch" một tiếng, hắn vỗ vào trên đầu, huyết thanh bạo ra, tiên huyết chảy đầy mặt.

Hắn "hắc hắc" nở nụ cười, nghĩ thầm giải thoát rồi, rốt cuộc tìm được biện pháp lưỡng toàn, mình chết rồi, người hai phái đều là cường giả, tất sẽ không làm khó người nhà hắn.

Vương Tùng Hạc đợi một trận, phát hiện máu chảy hồi lâu, toàn thân cũng thấm ướt, nhưng mình vẫn như cũ thần trí thanh tỉnh, không có chết.

Hắn ngạc nhiên sờ sờ đầu, nhưng không có cảm giác bàn tay xuyên qua như trong truyền thuyết, giật mình nhìn lại mọi nơi.

Chỉ thấy tất cả mọi người nhìn hắn, ánh mắt có chút cổ quái, lại nhìn trên người mình, đâu còn vết máu nào, tự sát chỉ là ảo giác!