Miễn là hai người này không gây chuyện, với lực lượng hiện tại của Hoang không cần bất cứ ai trợ giúp.
Ninh Khả Nguyệt nói:
- Đại nhân tuyệt đối đừng tức giận, chẳng qua là xem xét thời thế, trước khác nay khác thôi.
Hoang tức run người:
- Giỏi, hai ngươi rất giỏi!
Nhưng lúc này dù là một đống phân thì Hoang cũng phải nuốt vào, chờ về sau tính sổ.
Hoang nổi khùng chỉ huy đại quân:
- Giết, giết, giết!!!
Hoang hét to:
- Giết sạch, giết hết!
Đại quân yêu tộc tăng vọt sĩ khí, hơn năm ngàn người như châu chấu tràn ra, bao vây binh khí giết chóc. Số yêu tộc còn lại xông hướng ba chiếc chiến hạm.
Hoang lắc người xuất hiện trên chiến hạm, lực lượng bá đạo khuếch tán. Đám người đang trị thương trên chiến hạm giật nảy mình, chạy tứ tán.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Chiến hạm vốn bị hỏng giờ không chịu nổi khí thế của Hoang thoáng chốc nổ tung.
Vụ nổ mạnh mẽ làm nhiều người trốn chậm bị cuốn vào, trong khoảnh khắc tan xương nát thịt.
Hoang cuồng cười:
- Ha ha ha! Chết đi!
Tất cả uất ức vừa rồi đều được trút ra, một đấm đánh hướng đám vũ giả chạy trốn.hắc ám buông xuống như trên bầu trời có cái mồm máu to há ra nuốt tọn mọi người.
Hắc ám biến mất, những người này cũng mất tích, hoàn toàn mất tăm.
Người trên hai chiếc chiến hạm khác sợ tái mặt.
- A?!
Quá là khủng bố.
Vi Thanh biến sắc mặt bay xuống chiến hạm, chộp lấy Mộng Bạch:
- Đi!
Nơi này không thể ở lâu, đừng nói Quy Khư và Thiên Tư, dù là Hoang thì bọn họ cũng không địch lại, gần như vô địch thiên hạ.
Vi Vô Nhai thì thể xác và tinh thần bị đả kích. Vi Vô Nhai tiềm tu nhiều năm, khó khăn lắm mới đột phá Hư Cực Thần cảnh, cứ tưởng vô địch thiên hạ, đủ sức càn quét tất cả nhưng rồi phát hiện vô địch chỉ là ước mơ.
Vi Vô Nhai tỉnh táo ngăn Vi Thanh lại:
- Vẫn chưa kết thúc.
Vi Thanh kinh ngạc hỏi:
- Như thế nào? Phụ thân còn hậu chiêu?
Vi Vô Nhai lắc đầu, nói:
- Là Công Dương Chính Kỳ còn hậu chiêu.
Vẻ mặt Vi Thanh giật mình, khó tin nhìn Công Dương Chính Kỳ sắc mặt âm trầm. Vi Thanh không tin lúc này Công Dương Chính Kỳ còn chiêu gì.
Vi Vô Nhai nhìn Công Dương Chính Kỳ:
- Ta nói có đúng không Công Dương đại nhân? Hoặc nên kêu là . . . Địa Tôn Giả đại nhân!
Con ngươi Công Dương Chính Kỳ co rút, khí thế đột nhiên thay đổi như biến thành người khác.
Nhiều người nhíu mày, nghe Vi Vô Nhai thốt lời thì quay đầu lại.
Lòng Lý Vân Tiêu vô cùng rung động thất thanh bật thốt:
- Cái gì? Công Dương Chính Kỳ là Địa Giả?
Lý Vân Tiêu vụt xoay người.
Phía không xa người Tuyết Thần Hề run nhẹ, tuy sắc mặt hơi khó xem nhưng vẫn bình tĩnh như nước, dường như nàng đã sớm biết.
Lý Vân Tiêu hiểu ngay tại sao Tuyết Thần Hề sẽ ở chỗ này, có cách giảip hong Ngũ Hà sơn. Thì ra Chấp Chính Ti Thánh vực là vị Địa Tôn Giả cực kỳ bí ẩn trong tông môn ẩn thế.
Nếu vậy thì . . . Lý Vân Tiêu giật mình thần thức khuếch tán không trung, cảm ứng được cái gì.
Chỉ có Vi Vô Nhai muốn đối phó Công Dương Chính Kỳ dường như có người truyền âm nên mới ngừng lại.
Khiến Vi Vô Nhai kiêng dè, lại còn bênh vực Công Dương Chính Kỳ thì chỉ có vị kia trong Địa Minh.
Mọi người đều cho rằng người đó mới là chủ Địa Minh, nhưng không hiểu tại sao chịu uất ức dưới tay Công Dương Chính Kỳ.
Hoang một đấm tiêu diệt vũ giả nguyên chiến hạm, đang định thuấn di chợt khựng người lại, cảm nhận uy nhiếp siêu mạnh xé gió ập đến,nghiền nát tất cả.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Nơi không gian Hoang ở phát ra tiếng xé rách như có vô số phong nhẫn xé thân thể Hoang ra. Cơ thể bát tuyệt hiện ra các vết thương li ti.
Hoang gất giật mình, tâm tình giống như Vi Vô Nhai, sinh ra cảm giác ngoài trời có trời, ngoài người có người.
Hoang đột phá Hư Cực Thần cảnh, dung hợp với chân linh vốn nên càn quét thiên hạ mới đúng. Nhưng Hoang liên tục gặp cản trở, dù không e ngại người tới lại khiến tâm cảnh của Hoang gặp trở lại.
- Không cần biết ngươi là ai, hiện tại bản hoàng có chân linh tại thế, ai chắn đường phải chết!
Hoang phồng lên niềm tin gấp trăm phần, phù văn lấp lóe trên trán, hắc ám vô tận tuôn ra từ người gã. Song quyền giao nhau đột nhiên tung ra.
- Thập Tự Tồi hình!
Hai quyền uy mênh mông đầu tiên là trùng kích cùng một chỗ, phát ra tiếng nổ như sấm.
Hắc ám bị xé một hình chữ thập nghênh đón cú đấm bá đạo như sao băng thiên thạch.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bầu trời rách ra, Thập Tự Tồi Hình xé rách ngàn dặm. Một khe rãnh to xuất hiện trên bầu trời như muốn nuốt cả thế giới.
Trong khe rãnh lấp lánh ánh sáng vàng như sao băng bay nhanh xuống, nhưng đó là một bóng người, chớp mắt xuất hiện trước mặt Hoang.
- Đại Huyễn Diệt Quyền!
Đòn công kích trước đó chưa làm người đó lùi bước ngược lại kích thích đấu chí vô thượng, toàn thân tỏa sáng như chiến thần giáp vàng bay lên.
- Bá Thiên Vũ Đế Ngạo Trường Không!
Hoang đã hiểu thân phận người đến, tư thế chiến thể siêu mạnh kia, cương mãnh ập vào mặt, trong thiên hạ chỉ có một người duy nhất.
- Từng là thiên hạ đệ nhất nhân thì sao? Đó chỉ là quá khứ xa xôi. Bầu trời hiện tại đã không theo ý ngươi!
Hoang ẩn vào hắc ám, hoặc đêm dài vô biên đó vốn là thân hình gã.
- Đại tượng vô hình, hủy thiên diệt địa!
Bóng đen vô biên, cú đấm màu vàng như lưỡi dao rạch màn đêm, muốn xé rách bóng đêm vô tận.
Mọi người kinh hoàng vội vàng chạy đi xa, xung quanh chỉ còn lại binh khí giết chóc không sợ chết bám chặt yêu tộc chém giết kịch liệt. Khá nhiều bị cuốn vào dư âm hóa thành tro bụi, biến mất.
Vẻ mặt Khúc Hồng Nhan giật mình:
- Mạnh quá!
Khúc Hồng Nhan dùng Tử Tiêu kiếm múa kiếm cương bao phủ nàng và Lý Vân Tiêu vào trong.
Đột nhiên ánh sáng xanh lấp lóe cũng dung nhập vào phòng ngự kiếm cương, cười mắng:
- Chỉ lo cho tiểu tình lang, bỏ mặc cả thái thượng tổ sư!
Cố Thanh Thanh trốn sau kiếm cương, thở phào, mắt lóe tia sáng kỳ dị.
Cố Thanh Thanh hưng phấn hỏi:
- Nam nhân này là ai? Lực lượng thật cường đại, thú vị, bản cô nương thích!
Khúc Hồng Nhan xấu hổ phi một tiếng:
- Người này là kẻ mạnh nhất dưới vòm trời, Bá Thiên Vũ Đế Ngạo Trường Không!
- Kẻ mạnh nhất?
Mắt Cố Thanh Thanh sáng rực khen:
- Chậc chậc, bất diệt kim thân, quả nhiên là thân thể đại thành. Có lẽ lần này được cứu rồi.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- Thân thể đại thành?
Lý Vân Tiêu nhìn vệt sáng vàng trong bóng tối, biểu tình Ngạo Trường Không trầm trọng, đã lâu vẫn không xé hắc ám ra được.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
- Thiên hạ đệ nhất nhân cũng đến nếu không cứu được thì chúng ta thật sự chết chắc.
Cố Thanh Thanh nạt:
- Ai dà, cái miệng quạ nhà ngươi, mau nhìn kìa!
Đốm sáng Ngạo Trường Không dần bị hắc ám cắn nuốt, cuối cùng hoàn toàn chìm vào.
Bùm!
Tiếng quyền kình tan nát, sắc vàng hoàn toàn bị đánh tan, màu đen cắn trời nuốt đất, vạn cổ một màu đêm.
Lý Vân Tiêu hết hồn há hốc mồm, bần thần:
- Không thể nào!
Không chỉ bọn họ giật mình, toàn bộ vũ giả nhân tộc hoảng sợ.
Ngạo Trường Không xuất hiện không chỉ là tiếp viện thực lực còn là liều thuốc trợ tim. Giờ ai nấy lòng như tro tàn, hắc ám tràn ngập tâm hồn.