Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2969: Thiên đạo không do người

Trong yêu tộc, Mạch kinh ngạc kêu lên:

- Hoang, thú ký chủ của ngươi . . .

Hoang cuồng cười:

- Ha ha ha!

Đôi mắt âm trầm lạnh băng quét qua đám người Thương, Từ.

- Nam Đẩu Tử Nghê Lộc từng là thú ký chủ của bản hoàng, bản hoàng luôn cử trọng bịnh bảo vệ nó tránh cho bị người bắt đi. Nhưng đám phản đồ các ngươi không biết rằng miễn lực lượng tộc Thiên Yêu ta xông qua đăng phong tạo cực là có thể chặt đứt số mệnh, lại ký kết thú ký chủ mới.

Từ biến sắc mặt kinh kêu:

- Chặt đứt số mệnh, lại ký kết . . .

Mấy người khác cũng biến sắc.

Triết kinh ngạc hỏi:

- Bệ hạ vừa mới nói là xông qua đăng phong tạo cực . . .

Đám người Mạch choáng váng, giật nảy mình, hoảng sợ nhìn Hoang, cảm giác gió lạnh lùa vào.

Mắt Hoang rực sáng ánh sao toát ra bá khí, ngạo nghễ chưa từng có:

- Đại tế tự, giờ phút này ngươi còn vững tin vào việc chính mình chọn chính là thiên đạo lựa chọn sao?

Lực lượng cuồng bạo phát ra từ người Hoang, như sóng thần dâng cao đẩy mọi người liên tục thụt lùi.

Chỉ một giây khí thế đó laứng xuống, uy nhiếp đều tán đi.

Nhưng dù chỉ là khoảnh khắc vẫn khiến đám người Thương sắc mặt khó xem hơn gan heo. Từ mặt xám xịt.

Trong khoảnh khắc kia lực lượng đó giống y như Vi Vô Nhai, là Hư Cực Thần cảnh.

Phương xa, đám người Lý Vân Tiêu ngơ ngẩn nhìn, đứng ngây như phỗng. Vi Vô Nhai hoảng sợ mặt không chút máu, tia mắt chớp lóe âm trầm, không biết gã đang nghĩ gì.

Hoang từng bước một đi hướng Từ, lạnh lùng hỏi:

- Làm đại tế tự của bản tộc thế nhưng phản bản hoàng, tội đáng chết vạn lần!

Triết hoảng sợ, vội vàng ngăn trước mặt Từ:

- Bệ hạ, xin hãy cho đại tế tự một cơ hội!

Hoang vỗ một chưởng xuống đẩy Triết ra:

- Ta đã cho bọn họ cơ hội rồi. Thiết, ngươi cho rằng mình có tu vi thông thiên, nhìn thấu thiên đạo sao? Cái gọi là lựa chọn chẳng phải là ngươi tự ý muốn lựa chọn vận mệnh. Khi ngươi từ bỏ cơ hội cuối cùng bản hoàng đã cho đã định trước kết cuộc thần thông. Hãy xuống địa ngục sám hối đi, đại tế tự cũ của ta!

Từ đứng ngây như phỗng tại chỗ, biểu tình kinh ngạc ngơ ngẩn, vô số thắc mắc tràn đầy trong óc.

Đã không có nhiều thời gian cho Từ suy nghĩ. Hoang thoáng chốc xuất hiện bên cạnh Từ, chụp đầu gã, bẻ gãy ném hướng chân trời.

Rầm!

Máu chảy như suối bắn cao cỡ mấy trượng.

Đám người Thương muốn cứu nhưng đã muộn, thân thể không đầu của Từ ngã ngửa ra sau.

Khóe mắt Thương muốn nứt ra hét to:

- A a!!!

Thương kích phát Hỗn Thiên Nghi đến tột đỉnh, lực lượng song trục lăng không hóa nhẫn chém xuống.

Hoang lớn tiếng cười nhạt:

- Hừ! Gì mà huyền khí siêu phaảm, Họa Đấu chân thân. Quá yếu, quá yếu!

Lltrên người Hoang dâng cao đến đỉnh trực tiếp chụp hướng song trục,xé mạnh.

Bùm!

Phản lực lớn ập về chấn Thương hộc bãi máu, cơ năng thân thể giảm mạnh.

Mắt Hoang bắn ra sát khí:

- Dù ngươi luân hồi vạn năm nhưng muốn giành ngôi vị với bản hoàng? Kiếp sau đi!

Hoang đột nhiên lao lên trước vỗ chưởng xuống đầu Hoang.

Lê thê lương hét to:

- Đừng!

Lê đột nhiên xông lên, gầnh như thiêu đốt tất cả lực lượng của mình, hai tay nắm chặt dao găm đâm vào chỗ hiểm của Hoang.

- Hừ! Ngu muội!

Hoang tạm thời đổi hướng đi đánh bay Lê như chụp rồi, trên bầu trời đổ mưa máu.

Dường như Hoang đã đổi ý, không biết trưc tiếp lấy mạng Thương nữa mà tiến lên đá gã một cước chấn ngực Thương, đạp nát xương cốt, kinh mạch toàn thân gã.

Thương hộc máu, bên trong kèm nhiều vụn nội tạng. Hơi thở Thương mong manh, cùng Lê từ trên trời rơi xuống.

Hoang trào phúng nhìn bóng dáng hai người rơi xuống:

- Triết, trông chừng hai người này, trở lại áp giải vào tử lao!

Trên người Thương có Hỗn Thiên Nghi, trước khi tìm hiểu rõ bí mật của thánh khí này thì mạng sống của Thương rất có ích với Hoang.

Biến cố này lập tức gây ra náo động lớn. Binh khí giết chóc tàn sát, thương vong trong yêu tộc nhanh chóng mở rộng.

Nhưng Hoang không quan tâm, gã chuyển ánh mắt sang nhìn Mạch, lạnh lùng nói:

- Mạch tiên sinh.

Mạch biến sắc mặt vài lần, lập tức khom người vái:

- Kính chào ngô hoàng bệ hạ!

Hoang lạnh lùng nói:

- Ha ha ha! Mạch tiên sinh quả nhiên là người thông minh. Nhưng đây là cơ hội cuối cùng của tiên sịnh, nếu không nắm chắc thì bản hoàng chỉ đành tiếc nuối.

Trán Hoang ướt mồ hôi vội nói:

- Bệ hạ yên tâm, tại hạ nhất định sẽ trung thành tận tâm!

Hoang mắt lóe tia sáng lạnh, thoáng chốc nhiệt tình khen:

- Mạch tiên sinh có suy nghĩ này khiến bản hoàng rất vui mừng, cũng là may mắn lớn cho bản tộc.

Mạch cười gượng, lòng biết rõ suy nghĩ của đối phương.

Hoang trầm ngâm nói:

- Ngày xưa trước khi tổ tiên bị trấn áp ở Ngũ Hà sơn dường như từng có được một thứ.

- Thứ gì? Là cái gì?

Tim Mạch đập nhanh, ngoài mặt thì đầy khó hiểu, ngu ngơ.

Hoang gằn từng chữ:

- Phạn Yêu thánh công!

Vẻ mặt Mạch giật mình hét thất thanh:

- Thần công chí cường của tộc ta, Phạn Yêu thánh công!?

Hoang nhìn chằm chằm khuôn mặt Mạch:

- Đúng là thánh công này. Ngày xưa tộc Phạn Yêu dựa vào công này thống lĩnh tộc ta mấy vạn năm, sáng tạo thịnh thế đỉnh cao trong lịch sử yêu tộc.

Mạch vội nói:

- Tộc Phạn Yêu đã mất tích nhiều năm, ta chỉ nghe nói về Phạn Yêu thánh công, tổ tiên chưa từng có được.

Hoang ung dung hỏi:

- A? Vậy nghĩa là để tiên sinh lại cũng vô dụng.

Tim Mạch rớt cái bịch, vội nói:

- Để ta nghĩ thử xem, a rồi, ta đã nhớ ra!

Mạch vỗ đầu, hưng phấn nói:

- Trong ghi chép của tổ tiên cường đại có nhắc tới chuyện này, có một manh mối. Đáng tiếc ghi chép của tổ tiên đã bị hủy, ta không nhớ rõ ràng, để từ từ ngẫm nghĩ chắc sẽ ra.

Hoang lạnh lùng cười:

- Nếu vậy thì Mạch tiên sinh hãy suy nghĩ cho kỹ vào, chờ cuộc chiến hôm nay chấm dứt hy vọng tiên sinh đã nghĩ ra.

Mạch vội đáp:

- Chắc chắn, chắc chắn rồi!

Trong lòng Mạch xoay chuyển nhiều suy nghĩ, các loại tâm sự.

Hoang nói:

- Cuộc chiến hôm nay liên quan khí vận của hai tộc, mong Mạch tiên sinh dốc sức cho. Không biết Mạch tiên sinh nghỉ ngơi sao rồi?

Trong lòng Mạch có một vạn con dê chạy chồm qua, ngoài mặt lộ vẻ khó xử nói:

- Thương thế rất nặng nhưng đã có lẽ một chút, sẽ tử chiến đến cùng với bản tộc!

Hoang nhìn chăm chú, Mạch làm bộ dáng bể đầu chảy dòng máu nóng lao thẳng vào vòng chiến, giết hướng Quỷ Tu La.

Hoang lộ vẻ vừa lòng, bản thân cũng xông lên.

Hoang quát to:

- Chống đỡ cho bản hoàng, ai lùi liền chết! Người anh dũng chiến đấu thì bỏ qua chuyện quá khứ!

Bên trong dù sao còn có thuộc hạ của Mạch và Thương. Hoang hét to một tiếng cắt đứt băn khoăn của nhiều người.

Đặc biệt là Bát Bộ Chúng yêu tộc lòng người kinh sợ, người bọn họ đầu phục đã bị đẩy vào mặt đất, thành tù nhân.

Nghe nói anh dũng chiến đấu sẽ được tha cho lỗi lầm thì càng giết hăng say.

Vi Vô Nhai sắc mặt âm trầm nhìn mọi người:

- Hồng Nhan cung chủ, Thiên Cầm Vũ Đế, Công Dương đại nhân, ba vị cũng nên ra tay đi.

Công Dương Chính Kỳ kinh ngạc nói:

- Chỉ cần mấy người chúng ta chung sức đồng lòng bám giữ mấy người yêu hoàng thì tất thắng!

Mắt Khúc Hồng Nhan hấp háy mỉm cười nói:

- Xin lỗi, bản cung rất khó đồng lòng với đại nhân.