Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2957: Cuộc chiến phong ấn (46)

Lệ Hoa Trì đưa mắt nhìn, xác thực không có nhân tuyển tốt hơn, liền đáp ứng nói:

- Tốt, trước đại nghĩa, từ chối thì bất kính.

Hắn thiên cầm vào trong ngực, nắm tay Tuyết Thần Hề đi về phía đại quân Yêu tộc, nói:

- Chư vị đi theo ta đi!

Người hai đại thánh địa sống sót hiện tại, hơn nữa còn có thể tái chiến chưa đủ hai trăm người, tăng thêm Ảnh ti, Vạn Tinh Cốc, Phệ Hồn Tông cũng không đủ ba trăm người, tất cả thấy chết không sờn tiến thẳng vào Yêu tộc.

Ti Đình Ngữ nhìn qua bóng lưng mọi người, mũi đau xót.

Vốn với tu vị của nàng căn bản đã thanh tâm quả dục, không muốn vô tình, nhưng mà tràng diện quá thê thảm, một trận chiến này sợ rằng lực lượng của Thánh Vực đã hao tổn hơn phân nửa.

Phía sau chỉ còn lại những người già nua yếu ớt, đám người Mạc Tiểu Xuyên cũng giết lên, Lý Vân Tiêu cùng Bắc Quyến Nam ngồi xếp bằng trên không trung điều tức, mọi người vô cùng kiêng kỵ hai người bọn họ, không dám tiến lên.

Mặc dù là Cố Thanh Thanh, sau khi do dự liên tục cũng gia nhập chiến trường.

Vào lúc này không ai còn có suy nghĩ khác, cũng không có tình cảm gì, chỉ còn lại có một chữ "Chiến" trong đầu, không ai lui bước.

Đột nhiên trên bầu trời bắt đầu xuất hiện gợn sóng nhộn nhạo, từng đạo hào quang hiện ra, lan tràn hơn mười dặm, hấp dẫn mọi người chú ý.

Hai mắt Thiên Chiếu Tử sáng ngời, đại hỉ nói:

- Là chiến hạm cửu giai của Thánh Vực! Nam Phong Tuyền các nàng đến rồi!

Mọi người đại hỉ, tất cả hai mắt tỏa sáng, dường như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng.

Trong vô số gợn sóng này, quả nhiên có tiếng động cơ chiến hạm nổ vang, sau đó là thân ảnh chiến hạm cửu giai xuất hiện che khuất bầu trời, tuy chỉ có năm chiếc nhưng lại dài vạn trượng.

Mấy đầu lĩnh Yêu tộc sắc mặt khó nhìn hơn trước.

Tinh nhuệ cả Yêu tộc đang ở nơi này, nếu trận chiến này thất bại, sợ rằng mấy ngàn năm nữa cũng khó khôi phục nguyên khí.

- Ai nha, thảm liệt như vậy!

Một giọng nói nữ tử như chuông bạc vang lên, thân ảnh Nam Phong Tuyền dần dần xuất hiện trước mặt đám người Ti Đình Ngữ.

Sau đó hơn mười đạo bóng dáng đều xuất hiện, nhao nhao tiến lên hành lễ, chính là các ti trưởng, hoặc là phó chức, đều là cường giả đứng đầu một phương.

Ti Đình Ngữ vội vàng nói:

- Nhanh đi trợ giúp đám người Vi Thanh!

Nam Phong Tuyền nhìn qua chiến trường, lo lắng nói:

- Nhiều Yêu tộc như vậy? Các ngươi rõ ràng còn sống, đúng là kỳ tích.

Sắc mặt Hắc Vũ Hộ trầm xuống, quát:

- Nói gì vậy? Còn dong dài cái gì, nhanh đi qua trợ giúp!

- Hì hì.

Nam Phong Tuyền cười cười, thân hình lung linh biến mất tại chỗ, tiếng nói của nàng vang lên, nói:

- Lên một lượt đi, đừng đứng ở nơi đó!

Những tùy tùng của nàng nhanh chóng tiến lên cùng.

Năm chiếc chiến hạm này cường giả lộn xộn, không ngừng có bóng người lập loè, có người nhảy xuống gia nhập vòng chiến.

Nhưng nhân số vẫn có hạn, chỉ gia tăng thêm bốn năm trăm người, ít hơn Yêu tôc gấp mười lần.

Sau đó không lâu, Hóa Thần Hải cũng phái cường giả tới tiếp viện, chỉ hơn trăm người.

Hơn nữa Thánh Vực đã truyền thiết luật cho các phái, cưỡng ép cường giả tất cả đại tông môn chạy tới, thỉnh thoảng có võ giả từ các nơi xuất hiện, tìm tới chiến trường.

Nhưng mà vừa tới nhìn thấy cục diện chiến trường, sắc mặt đại biến muốn chạy trốn.

Thương Ngô Khung chuyên môn an bài hai cường giả Ảnh ti nhìn chằm chằm vào chiến trường, phát hiện có người đào tẩu thì chém không tha.

Dù vậy, bên phía nhân tộc không ngừng bị đánh lui, thương vong càng lúc càng lớn, giống như lâm vào vũng bùn không cách nào thoát ra được, cuốn đi không biết bao nhiêu tính mạng.

Đám người Ti Đình Ngữ cảm thấy tay chân của mình lạnh như băng, một trận chiến này nhân tộc chết không biết bao nhiêu người, tâm thần bọn họ không có ngọn nguồn, chỉ biết con số càng lớn, mà Yêu tộc với xu thế bài sơn đảo hải, dựa vào những võ giả lẻ tẻ tiến vào chiến trường, dường như không cách nào thay đổi đượ cái gì.

Trừ phi có thể thi triển Cuồng Duệ Khốc Huyễn Chi Thiên Thu Vạn Cổ Toàn Chuyển Lưu Lưu Cầu thêm lần nữa, nhưng Lý Vân Tiêu và Bắc Quyến Nam hai người vẫn chưa khôi phục thương thế, căn bản không có khả năng lại xuất chiêu lần nữa.

Mộng Bạch thực lực không đủ, hoàn toàn không trông cậy vào.

Hắc Vũ Hộ xanh cả mặt, tức giận:

- Trong bảy đại tông môn, thành Hồng Nguyệt, Long gia, Đao Kiếm Tông cùng Bắc Minh thế gia vì sao không thấy bóng dáng đâu cả?

Thương Ngô Khung thở dài:



- Ai nha, thành Hồng Nguyệt hiện tại hoàn toàn nghe theo lệnh của Vi Thanh, gia chủ Long gia Long Thiên Miểu vẫn lạc thì dường như thoát khỏi Thánh Vực quản chế, Đao Kiếm Tông và Bắc Minh thế gia từ trước đến nay âm phụng dương vi (nghe tuyên không nghe lệnh).

Giờ này khắc này, mấy người mới phát hiện lực lượng Thánh Vực cũng không cường đại như lúc trước, lực khống chế thiên hạ hoàn toàn suy yếu rất nhiều.

Thương Ngô Khung nói:

- Trước kia Vi Thanh từng nói, khống chế thiên hạ, trước tiên phải khống chế bảy đại tông phái, quả nhiên có kiến giải.



Ti Đình Ngữ khẽ nói:

- Lời ấy nói thì đơn giản, muốn khống chế bảy đại tông môn sao mà khó khăn? Hiện tại thế cục gian nan, không phải thời điểm cảm thán, chư vị nhanh chóng nghĩ biện pháp đi.

Thương Ngô Khung sầu lo nói:

- Sợ rằng trận chiến này sẽ bại, trừ phi thập đại Võ Đế, hoặc là bảy đại tông môn, cả hai hội tụ cùng một chỗ mới có thể vãng hồi xu thế suy tàn.

Thiên Chiếu Tử nói:

- Giờ phút này muốn tập hợp bọn họ là không thể nào, nhưng tình thế có lẽ sẽ không bi quan như các vị nghĩ đâu, còn có một người có lẽ có thể ngăn cơn sóng dữ.

- Ai?

Mọi người đều giật mình, muốn dùng sức một mình kéo thế cục trở lại, mặc dù là đăng phong tạo cực cũng chưa chắc có thể làm được.

Nhưng mà nếu có một cường giả đăng phong tạo cực, ít nhất cục diện sẽ cầm cự được một lát.

Ti Đình Ngữ hỏi:

- Chẳng lẽ là hai vị đại nhân khác của thần đô?

Thiên Chiếu Tử lắc đầu nói:

- Hai người bọn họ gần đây rất thần bí, ta cũng nhiều năm chưa gặp mặt bọn họ, cũng không biết chết hay chưa!

Hắn đưa ánh mắt nhìn qua Ngũ Hà Sơn, nói:

- Chư vị đừng quên, dưới Ngũ Hà Sơn hạ còn có cung chủ Thần Tiêu Cung Khúc Hồng Nhan.

Tất cả mọi người đột nhiên nhớ tới Cố Thanh Thanh từng nói, hơn nữa không tự chủ được đưa mắt nhìn qua Lý Vân Tiêu.

Nhưng vào lúc này, trong Ngũ Hà Sơn bắn ra hào quang vạn trượng, thành đám hào quang chiếu gọi nhân gian.

Đồng thời phù lục bay lên đầy trời, thông thiên tiếp địa, dường như Ngũ Hà Sơn bắt đầu phát sinh biến hóa, muốn đột ngột bay lên khỏi mặt đất.

Mạch đang giết đám người Lệ Hoa Trì thật cao hứng, đột nhiên trong nội tâm cả kinh, đưa mắt nhìn qua đã không phát hiện thân ảnh Cố Thanh Thanh đâu cả, thầm kêu hỏng bét.

Ngũ Hà Sơn giống như một kiện huyền khí, treo lơ lửng trên không trung, khí uẩn cường đại từ từ thu liễm lại, cuối cùng nhất hóa thành một cái đại ấn rơi vào trong tay một người, chính là Cố Thanh Thanh.

Nàng thở phào, lộ ra vẻ vui mừng cười nói:

- Trước tiên không nên tranh chấp với ta, hiện tại hai tộc đang chiến đấu sinh tử, đang cần lực lượng ngươi đấy. Về phần thân thể đồ nhi của ngươi, ta nghĩ tới ta có lẽ, có lẽ, nói không chừng, đại khái sẽ trả cho nàng.