Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2946: Cuộc chiến phong ấn (35)

Thương cười nhạt một tiếng, nói:

- Hoang tiên sinh, ngươi đã đứng bên ta rồi, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy? Chủ ký sinh thú của ngươi đã bị ta khống chế, mặc dù đánh chết Lý Vân Tiêu, chẳng lẽ ta có thể trả lại cho ngươi hay sao?

- Ngươi...

Hoang giận dữ, oán khí không ngừng tăng vọt, nhưng vẫn áp chế cảm xúc, cắn răng nói:

- Tốt, ngươi sẽ hối hận!

Thương nói:

- Ta tin tưởng Hoang tiên sinh là người thông minh, nếu như chủ ký sinh vừa chết, mặc dù ngươi còn có thể còn sống, sợ rằng tu vị siêu phàm nhập thánh chưa hẳn bảo trụ được đâu.

Hoang lạnh lùng nói:

- Ta sẽ tự quyết định, không nhọc Thương ngươi quan tâm.

Hoang và một đám thủ hạ oán khí mười phần, hắn nhàn nhạt nói:

- Bổn hoàng tự có chủ trương.

Giờ phút này một người nói ra:

- Cho dù như thế nào, Triết sẽ đứng cùng ngô hoàng.

Triết lúc này tỉnh táo lại, hắn vẫn không có ra tay, hiện tại thương thế khôi phục không ít.

Hoang thở dài:

- Giờ này khắc này mới biết, các ngươi mới là tâm phúc chính thức của bổn hoàng.

Mạch lạnh lùng xem lấy bọn họ, nói:

- Thời đại có hưng suy, bảo thủ chỉ có thể chết.

Triết lạnh nhạt nói:

- Ngươi tự cho rằng mình là thời đại mới, nhưng thời đại thực chọn ngươi sao? Ngươi từ đâu mà có tự tin như vậy?

Mạch nói:

- Có thực lực liền có tự tin, có thể nắm giư mạng của mình thì có khả năng thay mặt thời đại mới, ngay cả Yêu Hoàng không nắm được vận mệnh của mình, còn nói thời đại mới hay sao? Ha ha ha...

Hắn cười dài mấy tiếng, huyêt quang lóe lên, trực tiếp biến mất tại chỗ, hắn phóng thẳng về phía Lý Vân Tiêu.

Đồng thời quát to một tiếng:

-Sát! Đánh chết tất cả dị tộc cho ta.

- Sát!

- Sát!

Thoáng cái tiếng sát vang lên rung trời, mấy ngàn Yêu tộc cùng kêu to, chấn động cửu thiên, võ giả nhân tộc khẩn trương không thôi.

Dù sao đa số là thủ hạ của Mạch, ra lệnh một tiếng được nhiều người ủng hộ, đều theo Mạch xung phong liều chết.

Lý Vân Tiêu đứng mũi chịu sào, hắn cảm nhận được áp lực lớn lao đánh tới.

Mạch đoạt xuất thủ trước, dường như muốn dùng nhanh chiến thắng, lợi dụng tu vị cường đại đánh chết Lý Vân Tiêu.

- Con em ngươi, muốn giết lão tử đăng cơ, bản thiếu gia sẽ nói cho các ngươi, vị trí Yêu Hoàng vĩnh viễn sẽ là ghế trống.

Lý Vân Tiêu giận dữ, không thể ngờ mình xuất đầu lại rước họa vào thân.

Phiền muộn hắn phất tay, ngàn vạn kiếm khí hội tụ chung quanh ngưng tụ thành kiếm giới, nhanh chóng chém tới phía trước.

Bắc Quyến Nam cùng Xa Vưu cũng lập tức xuất kiếm, bọn họ cũng không thể để Lý Vân Tiêu chết được.

Bành!

Cốt ngọc đao chém vào cương khí cường đại, thoáng cái ba chuôi kiếm đánh thẳng tới phía trước, giống như cự long ngủ đông, chấn ra vô số kiếm quang.

Lực lượng của Xa Vưu lập tức bị cốt ngọc đao áp chế, nội tâm biệt khuất nói không nên lời.

Ba người đều là tồn tại có thân thể cường đại, nhưng dưới ánh đao kia vẫn bị áp lui ra phía sau.

Huyền Hoa quát:

- Đừng hoảng hốt, ta đến giúp ngươi!

Đao mang lóe lên, hắn xuât hiện trên không trung, hai tay nắm toái tinh đao, chém thẳng vào đầu của Mạch.

- Đều là cá tạp!

Tay trái Mạch đánh ra một trảo, kim lân đao chém tới, "Bành" một tiếng ngăn cản đao mang của Huyền Hoa.

Huyền Hoa vốn có tổn thương trên người, đã bị kim lân đao phản chấn, miệng vết thương trên người rách ra, máu chảy tung tóe, hai tay run run, quát:

- Mẹ kiếp, vì sao mạnh như vậy?

Bốn người liên thủ mới ngăn cản được một kích của Mạch.

Võ giả nhân tộc kinh hãi, nhưng đại quân Yêu tộc nhanh chóng xông lên phía trước, cũng không kịp suy nghĩ, lúc này lâm vào hỗn chiến.

Từ xuât hiện sau lưng Thương, lo lắng nói:

- Thương đại nhân, đổ ước kia...

Thương mỉm cười, nói:

- Không sao. Mặc dù ta thật thua, chỉ cần có thể giết chết Lý Vân Tiêu, ta sẽ vô cùng vui vẻ. Cái gọi là Yêu Hoàng thật trọng yếu như vậy sao? Huống hồ, mặc dù ngươi là đại tế tự, ngươi dựa vào cái gì cho rằng thời đại lựa chọn ngươi? Phong ấn Ngũ Hà Sơn bị phá vỡ, Mạch đúng thời cơ mà ra, cảm giác không phải là thời đại lựa chọn hay sao?

Từ và Lê nghe xong đã sững sờ.

Thương khống chế Yêu tộc thánh khí Hồn Thiên Nghi, hai người cho tới bây giờ chưa bao giờ hoài nghi thiên vận của hắn, tất nhiên là nhân vật mấu chốt dẫn Yêu tộc đi về hướng phồn vinh.

Nhưng nghe Thương nói như vậy, bọn họ lâm vào trầm tư.

Thương nhìn qua hai người, mỉm cười, nói:

- Cho nên, Lý Vân Tiêu chính là đá thử vàng tốt nhất. Rốt cuộc thời đại lựa chọn ai, liền bắt đầu có kêt quả từ đổ ước này.

Từ nói:

- Ta tin tưởng vững chắc Thương đại nhân nhất định sẽ thắng được.

Thương tự tin cười cười, vẫn nói ra:

- Ai biết được, các ngươi cũng chiến đấu đi thôi, tranh giành Yêu Hoàng chỉ là đổ ước của ta và Mạch, trọng thương nhân tộc, tranh đoạt số mệnh mấy trăm năm của Yêu tộc là đại sự, không được chậm trễ.

- Vâng!

Hai người lập tức cùng bát bộ chúng xông vào đại chiến.

Thương cũng không lo lắng, mà là trực tiếp đứng chắp tay, nhìn qua Mạch và đám người Lý Vân Tiêu chiến đấu với nhau.

Theo sự hiểu biết của hắn về Lý Vân Tiêu, tự nhiên biết rõ Lý Vân Tiêu không phải quả hồng mềm, nếu dễ dàng giết như vậy, từ lúc ở Khinh Ca Lâm Địa đã bị hắn giết.

Hoang cũng cho thủ hạ của hắn tham chiến, nhảy vào chiến trường, hắn đứng thẳng quan sát thế nào.

Thương nhìn qua hắn, nói:

- Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, đợi tí nữa theo ta đi đánh chết Lý Vân Tiêu.

Hoang mày nhíu, cực kỳ bất mãn, nhưng lại rất nghi hoặc, khẽ nói:

- Một gã cửu tinh đỉnh phong của nhân tộc, cần Mạch, ngươi, ta, ba người liên thủ sao?

Thương nói:

- An tâm tĩnh dưỡng đi, đợi tí nữa ngươi sẽ biết rõ.

Vẻ mặt Hoang âm trầm, trên mặt như sương lạnh, hắn làm Yêu Hoàng chưa bao giờ bị người ta bỏ qua như thế, khóe miệng cười dữ tợn, trong mắt hiện ra sát cơ.

Thương tự nhiên hiểu hắn không phục, nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm làm hắn phục, chuyện này được tạm gác lại về sau làm tiếp, trước khống chế thế cục mới là trọng yếu nhất.

Trong chiến trường, từ khi Yêu tộc nhảy vào, lần nữa huyết quang ngập trời, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp.

Ti Đình Ngữ và Thương Ngô Khung cũng nhấc thân thể trọng thương tiến vào chiến trường, không có Thương và Hoang tham chiến, áp lực giảm nhiều.

Cố Thanh Thanh cũng không tiện bó tay đứng ngoài quan sát, nhưng thực lực bị phong ấn quá nhiều, chỉ có thể chạy ra ngoài chiến trường, tìm kiếm một ít Yêu tộc thực lực yếu ra tay.

Nàng cũng có chút buồn bực, năm đó có thể nói là thiên hạ vô địch, trực tiếp ước chiến Yêu Hoàng, hiện tại tuế nguyệt vô tình, thời gian cảnh và vật không còn, chỉ có thể đánh một ít tiểu lâu la.

Mạch đánh với bốn người Lý Vân Tiêu càng ngày càng hung hiểm, kình khí cường đại không ngừng bắn ra bốn phía, trong phạm vi trăm trượng không có người nào khác, tất cả đều tránh né bên này.

Lý Vân Tiêu cắn răng nói:

- Ngươi ra sức xung phong, thật sự thông minh sao?

Mạch lạnh lùng nói:

- Mơ tưởng dùng hoa ngôn xảo ngữ vượt qua kiểm tra, bổn tọa sẽ giết ngươi hôm nay!