Hoàng Phủ Bật đứng trước mặt hắn, bị khí thế tàn bạo này áp bách làm cả kinh liên tiếp lui về phía sau.
Hắn vừa lui liền sinh ra phản ứng dây chuyền, tất cả võ giả nhân tộc sau lưng hắn sĩ khí sụp đổ, không ngừng có người thất thủ bị giết, lúc này tiếng kêu thảm thiết vang lên, huyết quang trùng thiên.
Mà tình cảnh biến hóa như vậy, cục diện giằng co nghiêng hẳn về một bên.
Trực tiếp giống như chim thú tán đi, tất cả võ giả nhân tộc không còn tâm chiến đấu, lúc này tan tác bỏ chạy ra chung quanh.
- Ha ha, giết!
Sĩ khí Yêu tộc tăng lên, điên cuồng đuổi giết.
Ti Đình Ngữ khẩn trương, trực tiếp dùng vũ kỹ sóng âm quát to lên:
- Không được lui!
Nàng cưỡng ép vận chuyển chân nguyên, trực tiếp bay vào trong chiến trường, lục giác lưu tinh tiêu hiện ra trong tay, sóng âm như đại trận kéo dài ngăn cản Yêu tộc chém giết.
Bành!
Nhưng chỉ trong tích tắc, lưu tinh tiêu trực tiếp nứt vỡ, lực phản chấn làm cho Ti Đình Ngữ thổ huyết, thương thế nặng hơn.
- Ti Đình Ngữ!
Hắc Vũ Hộ vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, sắc mặt sầu lo.
Võ giả nhân tộc nghe nàng quát lên như thế cũng trấn định không ít, sợ hãi trong lòng tiêu tan đi phân nửa.
Võ giả có thể đi tới bước này, bản thân đều là trong chiến đấu thiên chuy bách luyện mà ra, đã xem nhạt sinh tử, nhưng mà bọn họ lại bị tràng diện huyết tinh ở đây chấn nhiếp, sau khi nghe Ti Đình Ngữ quát to đã bình tĩnh hơn trước.
Huống chi Ti Đình Ngữ thân là nữ tử còn tử chiến, bọn họ có mặt mũi nào bỏ chạy chứ, xấu hổ và giận dữ đã giúp bọn họ bình tĩnh hơn, trên mặt bọn họ hiện ra thần sắc thấy chết không sờn.
- Chậc chậc, xem như không tệ, nhiệt huyết kích động, khí huyết no đủ, bổn tọa yêu thích nhiệt huyết sôi trào đấy.
Mạch đùa giỡn cười to, ánh mắt huyết hồng đảo qua mọi người, mỗi người bị hắn nhìn qua, đáy lòng sợ hãi không ít.
Vi Thi Thi cũng ở trong chiến trường, trong mắt mang theo hối hận, dù sao là nàng mang phương pháp phá phong ấn tới, kết quả dẫn xuất địch nhân cường đại như vậy, nhưng trong mắt nàng thực sự tràn đầy nghi hoặc, không rõ vì sao người nọ làm như vậy.
- Thi Thi đại nhân, kính xin giúp ta một tay, tru sát yêu này.
Hắc Vũ Hộ trầm giọng nói:
- Người này phải ngăn chặn, nếu không hi sinh quá lớn.
Hắc Vũ Hộ đứng bên cạnh Ti Đình Ngữ, lúc này cũng toàn thân của hắn cũng đẫm máu, trên mặt dính máu sền sệt, hắn hồn nhiên không quan tâm tới.
Vi Thi Thi khó xử nói:
- Bổn cung cũng muốn áp chế hắn, nhưng mà lực lượng đăng phong tạo cực...
Hắc Vũ Hộ nói:
- Áp chế không nổi cũng phải kiên trì, ít nhất phải kéo dài một thời gian ngắn, còn có viện quân không ngừng tiến tới nơi đây.
Huyền Hoa cũng nói:
- Ta sẽ cùng tiến với các ngươi.
Hắn cũng hơi chật vật, toái tinh đao đẫm máu và thịt nát.
Hắc Vũ Hộ vui vẻ nói:
- Tốt, có Ngân Nguyệt Võ Đế trợ trận, phần thắng càng lớn.
Huyền Hoa cười khổ nói:
- Đây là đại thắng, nhưng cho chỉ từ một hai phần mười mà thôi.
Nếu như ba người không bị thương, thực lực đỉnh phong, liên thủ có lẽ sẽ là năm năm, nhưng bây giờ, kết quả tất bại.
Có đôi khi, biết rõ tất bại vẫn phải lên chiến đấu.
Chân Vũ lo lắng nói:
- Ba người các ngươi đi ra, ta sợ bọn họ càng gánh không được.
Nhìn qua bên cạnh, bộ dáng tất cả võ giả uể oải gian nan, sĩ khí cực thấp.
- Ai nha, đã bộ dáng thế này, còn đánh cái gì đánh, tranh thủ thời gian chạy đi. Có thể trốn bao nhiêu là bao nhiêu, chờ ngày sau tập kết đại quân đấu với Yêu tộc.
Cố Thanh Thanh cũng bay lên không trung, lúc này nhìn không được nên nói ra.
Hắc Vũ Hộ nhướng mày, nói:
- Ngươi là người phương nào?
Cố Thanh Thanh cho hắn cảm giác phi thường đơn giản, nhưng mà lực lượng trên người của nàng chấn động, tựa hồ bị áp chế.
Cố Thanh Thanh nói:
- Tục danh của bổn cô nương các ngươi hơn phân nửa đã nghe qua, nhưng nói ra ngươi sẽ không tin. Hiện tại quấn quít chuyện này có ý nghĩa gì? Chỉ tăng thêm thương vong mà thôi. Đối phương có hai gã đăng phong tạo cực, chỉ bằng tàn binh bại tướng các ngươi có thể thắng được sao?
Đám người Hắc Vũ Hộ trầm mặc, Cố Thanh Thanh nói lời này bọn họ hiểu rõ, hiện tại đã thành cục diện rối rắm khó giải, trừ phi có viện quân đuổi tới, bằng không đây là vấn đề sống còn.
Mạch cười nhạo nói:
- Ngươi bảo bọn họ trốn đi sao?
Vung tay lên, đại quân Yêu tộc lập tức phân tán ra, hình thành vòng vây, bao phủ chiến trường.
Hơn nữa yêu khí ngập trời, tất cả mọi người sĩ khí tăng vọt, sát khí mười phần.
Ngay cả thuộc hạ của Hoang và bát bộ chúng đầu nhập vào Thương cũng nhiệt huyết sôi trào, dung nhập vào đại quân của Mạch.
Trong đó Lê và Từ nhìn rõ ràng, thần sắc bọn họ lo lắng, một núi không thể chứa hai hổ, mặc dù tiêu diệt nhân tộc, phiền toái cũng to lắm.
Ti Đình Ngữ nhìn qua Cố Thanh Thanh, nói:
- Cô nương nói đúng, nhưng giờ phút này trốn đi, sĩ khí tan tác, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nếu là như vậy, còn không bằng ở lại đây đại chiến với chúng.
Cố Thanh Thanh thở dài:
- Cũng trách các ngươi khinh người quá đáng..., người ta đã phá phong ấn, liên quan gì tới các ngươi, cần gì phải chen vào một tay, hiện tại tay dính phân rồi đấy.
Đám người Ti Đình Ngữ nhíu mày, mặc dù nói đúng vậy, nhưng ví dụ quá mức buồn nôn, trong nội tâm không thoải mái.
Thương Ngô Khung nói:
- Cô nương nói lời ấy sai rồi, tuy Thiên Võ Giới to lớn, nhưng nơi tài nguyên phong phú không nhiều, nếu Yêu tộc lớn mạnh, tất nhiên sẽ xâm chiếm tộc ta. Giờ phút này là cơ hội tốt nhất đả kích bọn chúng, chỉ là đánh giá sai thực lực đối phương cho nên mới bị động, cô nương còn có diệu kế gì, có thể giúp chúng ta thoát thân hay không?
Hắn thấy Cố Thanh Thanh khí chất bất phàm, hơn nữa thời điểm này xuất hiện ở đây, cũng không phải hạng người bình thường, cho nên hỏi nàng.
Cố Thanh Thanh trừng hắn, nói:
- Các ngươi nhiều như vậy đàn ông như thế không có biện pháp, ta một tiểu cô nương làm gì có biện pháp!
Trong nội tâm Thương Ngô Khung chấn động, phiền muộn hừ một tiếng, liền không lên tiếng.
Giờ phút này trên bầu trời chỉ còn lại đám người Lý Vân Tiêu triền đấu với Thương.
Ở xa xa còn có Ngả cùng Thiên Chiếu Tử, hai người này hoàn toàn yên lặng đắm chìm trong đại chiến tinh thần lực, hai người bất phân thắng bại, tuy vất vả, thực sự mừng rỡ là không có xu thế thất bại.
Lý Vân Tiêu cũng phát hiện chiến cuộc biến hóa, quát:
- Lui!
Hắn thi triển tinh thần lực, Thương cảm thấy ánh mắt mơ hồ, thân ảnh bốn người rời đi.
Thương bị áp bách phiền muộn tới cực điểm, giờ phút này giận dữ đánh ra hai đấm, hai đạo quang mang đánh thẳng vào bốn người.
Ầm ầm!
Hai màu vàng và bạc va chạm vào nhau, tuôn ra lực lượng kinh người, đánh thẳng vào bốn người, chấn động không dứt.
Thương giận dữ hừ một tiếng, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu cách đó không xa, trong mắt vô cùng lạnh lẽo.
Mỗi lần gặp nhau đều tìm biện pháp giết Lý Vân Tiêu, lại không một lần thành công, dự cảm của mình không ngừng biến thành sự thật, Lý Vân Tiêu đã thành họa lớn chân chính.