Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2939: Cuộc chiến phong ấn (28)

Cố Thanh Thanh lại kêu một tiếng, vẻ mặt hoảng sợ, lập tức tiếc hận và đố kỵ, tức giận nói:

- Vì sao những vật tốt đều xuất thế ở thời đại này! Vì sao thời đại của bổn cô nương không có chứ!

Mạch nộ trừng nàng, nói:

- Không thể an tĩnh chút sap!

Nhưng hắn cũng rất ngạc nhiên, lập tức hỏi:

- Trụ quang bàn là vật gì? Trong truyền thuyết Yêu tộc, Họa Đấu Phong Thiên Ấn có thể phong ấn thần thoog chư thiên, hôm nay có hai người phá được, thật sự không thể tưởng tượng nổi, khó có thể lý giải.

Cố Thanh Thanh khẽ nói:

- Thỉnh ngươi yên tĩnh chút ít!

Lý Vân Tiêu giải thích nói:

- Đây vốn là một nửa trong huyền khí, cổ vãng kim lai trụ, khống chế quy tắc thời gian, một nửa khắc có thể khống chế quy tắc khong gian.

Mạch cả kinh nói:

- Thì ra là thế, thời không vốn là một phần của thiên đạo, khó trách có thể chống lại Phong Thiên Ấn!

Giờ phút này, sắc mặt Thương trở nên rất khó coi, trong mắt mơ hồ có ánh lửa trùng thiên.

Vốn cho rằng một kích tất thắng, vậy mà đánh chật vật như thế, tốc độ trên người của hắn thả chậm vô hạn, thời gian sinh ra vặn vẹo.

Trên luân hồi đại chuyển bàn sinh ra lực lượng vô hạn vượt qua hư vô, ba mươi ba công tào hóa thân bay ra, chúng không ngừng bấm niệm pháp quyết.

Ba mươi ba đạo ấn quyết vừa thi triển, luân hồi chi quang từ từ ngưng tụ thành hình.

Aaaaa...

Ti Đình Ngữ hét lớn một tiếng, hai tay của nàng đập vào luân hồi bàn.

Ầm ầm!

Đạo luân hồi chi quang kia đánh thẳng lên trời cao, lập tức xé rách phong ấn!

- Đã mười hô hấp!

Thương Ngô Khung đại hỉ, hắn cố thúc dục trụ quang bàn tới tận cùng đã làm hắn gánh vác khó khăn, giờ phút này phong ấn bị phá, lực lượng đã trở lại trong người.

Trụ quang bàn cũng bay trở về, trong khoảng khắc dùng kim đao chém tới.

Bành!

Đại hoàn đao màu vàng chém thẳng vào quyền phong của Thương, kim quang sinh ra chói mắt.

Thương Ngô Khung phun ra một ngụm máu tươi, nắm lấy kim đao sau đó không ngừng lui ra phía sau, nhưng hắn lại thở ra một hơi, thái cực đồ bao phủ bầu trời đã biến mất.

Ti Đình Ngữ cũng cố thúc dục đĩa quay ngưng tụ ra luân hồi chi quang, bản thân bị cắn trả lui ra phía sau.

Ba mươi ba công tào trong khoảnh khắc hóa thành ánh sáng màu xanh, tiêu tán như mây khói.

Thương lạnh lùng nói:

- Có thể trốn một lần thì tính sao? Mặc dù không thi triển Phong Thiên Ấn, bổn tọa vẫn có thể đánh bại từng người các ngươi.

Hồn Thiên Nghi biến ảo lần nữa, rơi vào trong tay, thiên địa song trục xoay tròn, hai đạo huyễn quang hiển hiện ra, nó rơi vào thân người, Ti Đình Ngữ kinh sợ thối lui, nhưng lại không trốn thoát, bị bao phủ vào bên trong.

Thương Ngô Khung kinh hãi, lại xuất trụ quang bàn ra lần nữa, đem cái kia lực lượng vừa đở, đột nhiên chợt lui ra.

Thương cười lạnh một tiếng, trước không để ý tới hắn, lúc này xuất hiện trước mặt Ti Đình Ngữ, đánh thẳng một quyền.

Ti Đình Ngữ xanh mặt, bị luân hồi chi quang cắn trả lợi hại, không dám lại vận dụng đại chuyển bàn, hai tay của nàng xoay tròn sau đó hào quang sinh ra, bên trong có lục giác lưu tinh tiêu bay ra ngoài, nó dài hai xích.

Ầm ầm!

Thương đánh một quyền vào cây tiêu, phù văn và hào quang trên tiêu ảm đạm nhanh chóng, đột nhiên nó sinh ra vô số phù quang.

Nhưng vô số phù quang này không thể ngăn cản được một quyền đánh thẳng tới, yêu khí đánh lên người Ti Đình Ngữ, nàng tiếp tục phun máu tươi, không ngừng lui ra phía sau.

Kết cục tan tác của hai người đã định.

Lý Vân Tiêu nhíu mày, tình thế trước mắt hắn nhìn rất rõ ràng, nếu như hai người này bại, như vậy cục diện giằng co sẽ không còn, không có hai người ngăn cản Thương, phe nhân tộc chắc chắn thương vong thảm trọng.

Hắc Vũ Hộ bị Hoang cuốn lấy, ốc còn không mang nổi mình ốc, căn bản không có khả năng tiếp tục ra tay.

Huyền Hoa chờ thế lực Hóa Thần Hải và Vi Thi Thi bao phủ đại quân Yêu tộc, thương vong không ngừng mở rộng.

Hai đại thánh địa liên thủ nhưng lại chật vật như thế, cục diện đầy nguy cơ.

Cố Thanh Thanh tự nhiên cũng nhìn rõ ràng, nói:

- Tiểu bạc phơ, ngươi không phải muốn đoạt vị trí Yêu Hoàng sao? Họa Đấu khí phách mười phần, nếu hiện tại liên thủ với nhân tộc còn có thể áp chế hắn, mất đi cơ hội lần này, ngươi chắc chắn khó mà xoay người.

- Thôi đi..., lão vu bà, chút thông minh như vậy cũng muỗn gạt ta hay sao?

Mạch mỉa mai nói:

- Đoạt vị trí Yêu Hoàng là đại thế, bại đại quân nhân tộc không phải đại sự sao? Theo cách nhìn của ta, nhân tộc còn có dư lực, liều chết giãy dụa có lẽ có thể làm Thương trọng thương, đến lúc đó ta sẽ báo thù thay các ngươi.

Hắn lạnh lùng nhìn qua, chờ đợi trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.

Cố Thanh Thanh im lặng, nhìn qua phía Lý Vân Tiêu nói:

- Tiểu tình lang, mau triệu hoán ba vạn đại quân trong Giới Thần Bi của ngươi ra đi, quét ngang bọn chúng!

Lý Vân Tiêu đầu đầy hắc tuyến, u oán nói:

- Nếu có ba vạn đại quân, ta còn bị các ngươi khi dễ sao?

Khanh khách.

Cố Thanh Thanh lúc này cười rộ lên, nói:

- Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nhìn tộc ta bị diệt sao? Chậc chậc, không thể ngờ mấy ngàn năm sau, Nhân tộc lại trở nên rác rưởi như thế, thật sự là ném mặt mũi bổn cô nương.

Lý Vân Tiêu nói:

- Hiện tại mấu chốt là Mạch tiên sinh. Nếu ta gọi đồng bạn trong Giới Thần Bi ra, có lẽ có thể kéo Thương, cuối cùng vẫn làm mai mối cho Mạch tiên sinh, gây chuyện không tốt còn lâm vào tử cục. Nếu như ngươi có biện pháp cân đối Mạch tiên sinh, ta liền ra tay ức chế Thương.

Cố Thanh Thanh khó xử nói:

- Ngươi xem bộ dáng bổn cô nương hiện tại có thể ngăn cản tiểu bạc phơ sao?

Lý Vân Tiêu nói:

- Có một người có thể.

Cố Thanh Thanh sững sờ, nói:

- Ai?

Lý Vân Tiêu nói từng chữ:

- Cung chủ Thần Tiêu Cung!

Trong mắt Cố Thanh Thanh sinh ra dị sắc, vỗ đầu một cái, nói:

- Vì sao ta quên nàng chứ?

Nàng đưa mắt nhìn qua Ngũ Hà Sơn, thì thào lẩm bẩm:

- Nếu là nàng thì cho dù không địch lại tiểu bạc phơ, chắc chắn có thể quấn lấy hắn.

Thần sắc Mạch biến đổi, tức giận nói:

- Làm càn! Dám bỏ qua sự có mặt của ta!

Cố Thanh Thanh cười nói:

- Làm sao có chứ, chúng ta cũng bởi vì kiêng kị ngươi, cho nên mới thận trọng như vậy mà.

Mạch cười lạnh nói:

- Các ngươi cho rằng ta không để ý tới các ngươi sao?

Lý Vân Tiêu nói:

- Cố Thanh Thanh đại nhân, ngươi đi thả Hồng Nhan ra đi, ta sẽ ngăn cản hắn.

Vung tay lên, một đám lôi quang hiện ra trước mặt Mạch.

Hai mắt Mạch đột nhiên co lại, lạnh giọng nói:

- Quả nhiên lưu ngươi không được, rốt cục cũng tự tìm đường chết.

Xa Vưu và Bắc Quyến Nam cũng giơ kiếm lên, đứng ở hai bên Mạch, tùy thời sẽ ra tay.

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

- Là bàn tính Mạch tiên sinh quá tốt, muốn làm Yêu Hoàng, lại muốn trọng thương tộc của ta, trong thiên hạ làm gì có chuyện tốt như thế. Cổ tiên hiền có mấy người, cá và tay gấu không thể lấy cùng lúc được. Nếu như Hồng Nhan tới đây, chỉ sợ tiên sinh cả hai cũng không chiếm được đâu.

Thần sắc Mạch khẽ biến, thật sự có khả năng này.