Bách Vô Trần than thở:
- Chỉ hy vọng là hiểu lầm, ta cũng cảm thấy mơ hồ, nếu đắc tội nhân vật như vậy, sớm đã đem đế quốc quấy bấp bênh.
Bách Tiểu Nguyệt bình tĩnh nói:
- Cửu Hoàng huynh không cần suy nghĩ nhiều, binh tới tướng đở, nếu đỡ không được vậy cũng không có biện pháp, chỉ phải nhận mệnh. Dù sao ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả đều là con kiến hôi.
- Hắc, lão bà của Quân Như Vân thật ra rất có giác ngộ, đã như vậy, nhanh gọi hắn ra đây chịu chết đi!
Âm thanh của Hách Liên Thiếu Hoàng từ bên ngoài sảnh truyền đến, sau đó một tiếng vang dội, một cây Bạch Ngọc trụ bị nổ nát, một đoạn lớn mấy trượng bay vào trong phòng, ầm ầm một tiếng sáp vào vùng đất, chấn lên vô số mảnh vụn.
Võ giả bên trong đều kinh hãi, vội vàng hộ vệ Cửu Hoàng Tử cùng Bách Tiểu Nguyệt ở sau người.
Hai gã Lục Tinh Vũ Đế sắc mặt trắng bệch, kinh sợ quát:
- Là ai ?
Bọn họ có thể xác định người tới không phải là Lý Vân Tiêu, nhưng cổ khí thế kia cũng trên xa bọn hắn.
Một cổ kình phong từ xa tiến đến, chẳng biết lúc nào, trên Ngọc Thạch trụ đứng một người, hai tay ôm ngực, khóe miệng cười nhạt.
- Các hạ là người nào?
Bách Tiểu Nguyệt có chút kinh hoảng hỏi:
- Cùng phu quân ta có ân oán gì?
- Hừ, ta là ai, có ân oán gì, sau khi Quân Như Vân ra ngoài tự nhiên liền hiểu, mau gọi hắn ra tìm cái chết!
Hách Liên Thiếu Hoàng quát lạnh, quyền cốt không ngừng nổ vang, chiến ý trên người trực tiếp hóa thành hỏa diễm đốt lên.
Cổ khí tức kia tản ra, nhất thời cả kinh tất cả võ giả, liên tiếp lui về phía sau, không dám tiến lên.
Trong lòng Bách Vô Trần phát khổ, người trước là thân hay thù còn chưa biết, mà người trước mắt này hiển nhiên là tới tìm thù, lúc nào Quân Như Vân đắc tội nhiều cường giả như vậy, sớm biết sẽ không cùng hắn đi một khối.
Còn tưởng rằng mượn hơi Quân Như Vân là tìm đại thụ, hiện tại mới phát hiện là chiêu tới một Tử Thần a.
Bách Tiểu Nguyệt cũng kinh khủng không ngớt, rung giọng nói:
- Phu quân đang bế quan, mặc dù các hạ là tới tìm thù, cũng phải chờ phu quân ta xuất quan công bình đánh một trận, mới là đại trượng phu nên làm. Hiện tại khi dễ chúng ta những thứ nhỏ yếu này, tính là bản lãnh gì.
- Bế quan?
Hách Liên Thiếu Hoàng nhướng mày, nếu là làm những chuyện khác, hắn bất chấp tất cả cũng sẽ đi tới đánh một trận, nhưng bế quan mà nói có nhẹ có nặng, nếu mạnh mẽ cắt đứt, trực tiếp ảnh hưởng hắn tấn cấp thì phiền toái.
Dù sao cũng là đồng môn sư huynh đệ, hắn cũng chỉ là muốn báo ức hiếp chi thù năm đó, cũng không phải thật muốn tìm phiền toái cho đối phương.
Cái này ngược lại làm khó hắn, không hài lòng nói:
- Sớm không bế quan trễ không bế quan, hết lần này tới lần khác lúc này bế quan, không phải là mượn cớ chứ?
Bách Tiểu Nguyệt vội nói:
- Không phải mượn cớ, phu quân thật là đang bế quan.
Hách Liên Thiếu Hoàng chiến ý ngập trời không có chỗ phát tiết, tức giận nói:
- Đã như vậy, ta trước hủy phủ đệ của hắn, lấy một điểm lợi tức!
Tất cả mọi người giật mình, hủy phủ đệ? Đây coi là chuyện gì xảy ra?
Chỉ thấy thân ảnh Hách Liên Thiếu Hoàng lóe lên, một quyền liền đánh vào vùng đất, lực lượng kinh khủng trực tiếp chấn thấu xuống dưới, thâm nhập Địa Mạch.
Ầm ầm!
Vô số tầng nham thạch lật lên, hướng bốn phương tám hướng đẩy đi, đại sảnh trong nháy mắt sụp xuống.
Mọi người vội vàng bay lên, nhảy lên thiên không, mắt thấy toàn bộ Thủy Nguyệt Như Vân phủ bị quyền kình san thành bình địa.
- Ha ha, thống khoái! Khi dễ ta nhiều năm như vậy, trước hủy nhà của ngươi làm lợi tức, chờ ngươi bế quan ra lại đánh chết ngươi!
Hách Liên Thiếu Hoàng cười ha hả, hình dạng vui sướng.
Tất cả mọi người nghe mà mục trừng khẩu ngốc, có chút như lọt vào trong sương mù.
Tuy rằng hủy nhà người là sự tình ác liệt chí cực, nhưng đối với những cường giả bọn hắn mà nói căn bản không phải là một chuyện, không rõ người này tại sao lại cười hài lòng như vậy.
Hơn nữa nghe hắn nói như vậy, tựa hồ đã từng bị Quân Như Vân khi dễ rất thảm, Bách Tiểu Nguyệt cũng cau mày, hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng.
Đột nhiên sát khí lạnh như băng từ bốn phương tám hướng mà đến, lăng liệt đến xương, như rơi vào hầm băng.
Tất cả mọi người nhịn không được rùng mình một cái.
Tiếng cười của Hách Liên Thiếu Hoàng cũng ngừng lại, ngưng trọng vạn phần, kình khí cường đại ở quanh thân hiện lên, chống cự sát khí kia.
- Ô, ta tưởng là ai, nguyên lai là tên ngu xuẩn ngươi.
Một thanh âm khinh miệt chẳng đáng truyền đến, dương dương tự đắc, còn có mấy phần kinh nghi nói:
- Chỉ bằng ngươi cái ngu xuẩn này, vậy mà có khả năng tu luyện tới Bát Tinh Vũ Đế? Có phải ngươi gặp may mắn, ăn tuyệt thế thần dược gì hay không?
Hách Liên Thiếu Hoàng cả giận nói:
- Quân Như Vân, lăn ra đây nhận lấy cái chết! Hôm nay liền cho ngươi biết một chút về quả đấm của ta, đem khuất nhục năm ấy đều phiến ở trên mặt ngươi!
- Thiết, lời này ta nghe được nhiều lắm, lỗ tai cũng từ lâu đóng màng. Ngươi đã tìm tới nơi này, vậy ta đây làm sư huynh, há có thể chậm trễ, sẽ cho ngươi một khóa học.
Cổ khí tức lạnh lùng kia không ngừng ở trên không trung ngưng tụ, phảng phất như thực chất, hóa thành một thanh kiếm vô hình, lăng không liền chém xuống.
Tất cả mọi người là một trận không nói gì, hai người này nguyên lai là sư huynh đệ.
Hơn nữa đám người Bách Vô Trần đều là tâm niệm thay đổi thật nhanh, lập tức đoán được thân phận người tới, không khỏi âm thầm giật mình.
Hách Liên Thiếu Hoàng nhìn chằm chằm đạo kiếm khí kia, cười nhạo nói:
- Loại tạp kỹ của tiểu hài tử này, lấy ra không ngại mất mặt sao?
Hắn hét lớn một tiếng, hai tay ở hai bên bỗng nhiên nắm chặt, một cổ khí tức cuồng bạo cương mãnh từ trong miệng phun ra, bằng vào Âm Ba lực liền chấn vỡ kiếm phong!
- Không tệ, quả nhiên có chút tiến bộ, xem ra năm đó nhãn quang của sư phó rất đặc biệt, có thể dự kiến ngốc tử như ngươi cũng có ngày nổi danh.
Một đạo nhân ảnh chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở phía sau Hách Liên Thiếu Hoàng, mắt sao mày kiếm, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, quần áo bạch y.
- Hắc, miệng chó không mọc ra ngà voi a, ngay cả bỉ nhân như ngươi cũng có thể làm Phò mã, huống chi là ta!
Hách Liên Thiếu Hoàng cảm thụ được Quân Như Vân ở sau người, máu trong cơ thể trong nháy mắt dâng trào, song đồng chợt co rút, liền tiến vào trạng thái Vô Ngã, người như sắt quyền.
Ùng ùng!
Khí kình bốn phía thân thể hắn giống như lôi đình cuồn cuộn.
Trong mắt Quân Như Vân lóe lên kinh sắc, hắn cũng đã nhận ra chiến ý cùng quyền ý thế giới của Hách Liên Thiếu Hoàng, không khỏi cảnh giác, hai ngón tay lập tức khép lại, hóa ra kiếm ý.
- Ha ha, để cho ta nhìn ngươi đem kiếm quyết của sư phó học được mấy thành?
Khóe miệng của Hách Liên Thiếu Hoàng cười nhạt, giơ tay lên là một chiêu Kim Cương Quyền đánh tới, Quyền Ý thế giới kinh khủng kia hầu như đem bốn phía nghiền nát.
Trong lòng Quân Như Vân hoảng hốt, dưới chân điểm một cái liền thối lui mấy bước, muốn thi triển thân pháp tránh thoát quyền kia, lại phát hiện căn bản là phí công, Cửu Thiên Thập Địa đều bị một quyền kia bao trùm, căn bản tránh không được.