Hắn đứng đó, thật giống như trực tiếp sáp nhập vào đại địa, hắn và Mao Hạo Không hoàn toàn không phát hiện.
Hắn đột nhiên muốn cười, không nhịn được nở nụ cười vài tiếng nói:
- Ha ha.
Mao Hạo Không thấy hắn cười, càng tức giận trùng thiên, giơ chân lên hung hăng đạp đi, một cước xuống dưới, nhất thời có điều cảnh giác, vội vàng quay đầu lại quát:
- Người nào?
Lý Vân Tiêu nói:
- Không có việc gì, coi như ta không tồn tại, ngươi tiếp tục đi.
Trong lòng Mao Hạo Không hoảng hốt, liền lùi mấy bước nói:
- Ngươi, ngươi là người hay quỷ?
Có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt hắn như vậy, không có chỗ nào mà không phải là Tuyệt Đại Cao Thủ, mà người trước mắt quá mức trẻ tuổi, cho nên hắn thoáng cái cho là mình gặp quỷ.
Trong lúc bất chợt một đạo linh quang ở trong đầu hiện ra, nhất thời hiểu người trước mắt là ai, thất thanh kêu lên:
- Lý Vân Tiêu!
Liền không nói hai lời, trực tiếp hóa thành Độn Quang cấp tốc bỏ chạy.
- Lão nhân này thật ra rất thông minh.
Lý Vân Tiêu cười một tiếng, cũng không để ý tới, mà là đi đến Chỉ Thái Thanh.
Chỉ Thái Thanh khẩn trương, vội nói:
- Nhanh, nhanh chặn hắn, không thể thả hắn đi a!
Lý Vân Tiêu nói:
- Ân oán giữa các ngươi không có quan hệ gì tới ta.
Chỉ Thái Thanh sửng sốt một chút, ngẫm lại cũng phải, liền im lặng không lên tiếng, mà là nhìn Vân Tiêu nói:
- Vân Thiếu là tới tìm ta?
Lý Vân Tiêu gật đầu.
Chỉ Thái Thanh hỏi:
- Ngươi tìm ta có chuyện gì? Chẳng lẽ cũng là vì người Bộ tộc Thương Yêu? Chỉ cần ngươi thay ta giết Mao Hạo Không, ta liền đem Thương Yêu hạ lạc nói cho ngươi biết!
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Không cần thiết, vậy quá phiền phức, ta định trực tiếp Sưu Hồn ngươi, rất nhanh a, không cần phải sợ.
- Đại… đại nhân, không nên a!
Chỉ Thái Thanh kinh sợ, gặp Lý Vân Tiêu vươn tay ra, liền hóa thành một đạo lưu quang bỏ chạy.
Nhưng trốn chỗ nào thoát a, trực tiếp bị một cổ lực lượng khóa ở trên không trung, thân thể tứ chi hoàn toàn không cách nào nhúc nhích.
Thần Thức của Lý Vân Tiêu trong nháy mắt phá vỡ óc của hắn, tứ phương vô kỵ tìm tòi.
Sự tình trong cuộc đời Chỉ Thái Thanh bắt đầu ở dưới thần thức của hắn hiện lên.
Đột nhiên có một cổ lực lượng quỷ dị xuất hiện, tối tăm mờ mịt như một biển máu, chợt bắt đầu ăn mòn thần thức của hắn.
Lý Vân Tiêu hơi biến sắc, vội vàng lui Thần Thức về, lực lượng kia cũng cắn chặt không tha, truy đuổi đi.
Hắn hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên, một đạo kiếm khí từ giữa ngón tay bắn vào trong óc Chỉ Thái Thanh, bắn ra một chùm tiên huyết.
Sau đó ngũ chỉ thành trảo, một điểm hồng quang kích bắn mà đến, rơi vào trong tay, như là một quả cầu thịt!
Cầu thịt phảng phất như có sinh mệnh, ở trong lòng bàn tay không ngừng nhảy lên.
Lý Vân Tiêu đưa mắt nhìn một lúc, đột nhiên trong cầu thịt truyền ra khí tức kinh khủng, "Thình thịch" thoáng cái nổ tung, bạo thành một đoàn huyết vụ.
Trong huyết vụ sôi trào ra một cái bóng, chính là dáng vẻ của Dương tiên sinh trong Huyết Trì, tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu nhẹ ồ lên:
- Ngươi chính là Bộ tộc Thương Yêu?
Huyết vụ ngưng tụ thành cái bóng hừ lạnh một tiếng, bắt đầu trở thành nhạt, hai tròng mắt thủy chung nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, cho đến biến mất.
- Đem một luồng Thần Niệm ngưng tụ thành cầu thịt, cắm vào trong óc Chỉ Thái Thanh, thủ đoạn như vậy không đơn giản.
Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên lo lắng, lúc này Chỉ Thái Thanh đã chết, tìm tòi ký ức cũng bị cầu thịt chặt đứt, nhưng vẫn như cũ đạt được chút tin tức mơ hồ.
Thân ảnh hắn lóe lên, liền rời đi Thiên Nhạc Phủ.
Sau nửa canh giờ, xuất hiện ở bầu trời thủ đô Cổ Võ đế quốc.
Toàn bộ thủ đô mênh mông bát ngát, từ quy mô là không kém gì Hồng Nguyệt Thành, Tân Duyên Thành, chỉ bất quá trong thành phần nhiều là người bình thường, võ giả cực ít.
Đột nhiên hắn nhướng mày, địa phương cách hoàng cung mấy con phố, một đám người đang vây quanh một thiếu nữ, thiếu nữ khóc nước mắt như mưa, người bốn phía đều hoảng sợ nhìn, không người dám ra.
Loại sự tình cường đoạt nữ tử này không hiếm thấy, vốn cũng không thể lay động tiếng lòng của hắn, chỉ là trong lòng không rõ khẽ động, liền thuấn di xuống, xuất hiện ở trước người mấy người kia.
- Ha ha, đừng khóc, đợi lúc Báo gia chơi đùa, sẽ rất vui a, huynh đệ chúng ta thật có phúc, ha ha!
Nam tử dẫn đầu cười to, mấy người khác cũng cười dâm tà không gì sánh được, có mấy người càng bắt đầu động tay đông chân, thiếu nữ sợ đến cả người run rẩy, nước mắt liên tục.
Ba!
Võ giả động tay đông chân kia liền bị quạt một bạt tai, quát:
- Đàng hoàng một chút! Báo gia vẫn chưa dùng qua, ngươi muốn chết a!
Người nọ sợ đến vội rút tay lại.
Người kia nói:
- Tất cả mọi người không nên nóng lòng, nếu Báo gia thỏa mãn, tự có huynh đệ chúng ta hưởng phúc.
- Hắc hắc hắc!
Một đám người cười rộ lên, bốn phía toàn bộ là ánh mắt sợ hãi, không chỉ không dám tiến lên, còn nao núng lui về phía sau.
Đột nhiên tiếng cười dâm ngừng lại, giống như là thời gian ngừng một chút, tất cả thanh âm biến mất, ngay cả tiếng khóc của thiếu nữ cũng dừng lại.
Tất cả đều kinh ngạc nhìn Lý Vân Tiêu che ở phía trước, lộ ra thần sắc kinh ngạc.
- Tiểu tử ngươi muốn chết a!
Nam tử kia thoáng cái nổi giận đùng đùng, hai bước nhảy đến, ngấc đầu lên lộ ra một hình dạng hung tợn, quát:
- Ở đâu ra tạp mao tiểu tử, cút đi!
Sắc mặt Lý Vân Tiêu không đổi, đối với loại tiểu lâu la này hắn cũng sinh không nổi tức giận, chỉ là lạnh nhạt nói:
- Để nàng yên.
- Để nàng yên? Ha ha ha, chê cười! Ngươi biết chúng ta là người nào sao? Tiểu tử ngươi mới tới?
Vài tên nam tử cũng cười lớn, đồng thời ánh mắt lạnh như băng nhìn Lý Vân Tiêu, giống như là xem người chết.
- Lão đại, cùng hắn lời vô ích cái gì, trực tiếp đánh chết a, đầu năm nay lại còn có người không có mắt dám quản chuyện của chúng ta!
Mấy người khác cũng lớn tiếng la ầm lên.
Người kia lộ ra nanh sắc, nhìn Lý Vân Tiêu nói:
- Nghe thấy không, các huynh đệ của ta đều đã nói, coi như ngươi vận khí bất hảo? Chết đi!
Hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng, một quyền liền hướng đầu của Lý Vân Tiêu đánh tới.
Ba!
Lý Vân Tiêu giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm tay của đối phương, sau đó là một trận "Đùng" tiếng xương nứt, nghe mà mao cốt tủng nhiên, một quả đấm bị nắm thành thịt nát.
- A! !
Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế đâm rách bầu trời, nam tử kia đau đến nước mắt chảy ra.
Mấy người khác ngẩn ngơ, trong nháy mắt liền phản ứng kịp, gầm lớn phóng lên cao, trong tay mỗi người đều là quang mang lóe lên, liền lấy ra Huyền Khí chém đến.
Những thứ này đều là võ giả có thực lực nhất định.
Nhưng mà không có dùng.
Chưa tới ba thước quanh thân Lý Vân Tiêu, liền bị đánh văng ra, tại chỗ chết mấy người.
- A?
Lúc này tất cả mọi người trợn tròn mắt, biết gặp được cao thủ.
Người kia sợ đến quên đau, mồ hôi lạnh như mưa, rung giọng nói:
- Đại nhân, là chúng ta có mắt không tròng, đại nhân không chấp tiểu nhân a, tha cho chúng ta đi.