Lý Vân Tiêu nói:
- Muốn đi ngươi đi đi, ta không có công phu quản việc này.
Viên Cao Hàn cả giận nói:
- Nếu Ngũ Hà Sơn Phong Ấn bị phá, tất sẽ lần thứ hai khiến cho hai tộc đại chiến, thiên hạ rơi vào hỗn loạn, lẽ nào ngươi không có một chút lòng trắc ẩn?
Lý Vân Tiêu nói:
- Cũng không phải là ta không có lòng trắc ẩn, mà là thời cuộc phức tạp, ngươi không thể bằng vào một Kim Giản liền đoán ra cái gì, còn nữa, ta có chuyện quan trọng trong người, vẫn chờ đi cứu người đây!
Viên Cao Hàn tức giận hừ nói:
- Ngươi đã không đi, ta đi!
Lý Vân Tiêu đứng chắp tay nói:
- Cứ tự nhiên.
- Hừ!
Trong lòng Viên Cao Hàn tức giận nói:
- Để cho ta và Trần Thiến Vũ ra ngoài!
Lý Vân Tiêu vung tay lên, nhất thời đem Trần Thiến Vũ cùng Viên Cao Hàn từ Giới Thần Bia truyền tống ra.
Hai người thoáng cái xuất hiện ở xung quanh Huyết Trì, Trần Thiến Vũ còn có chút không sao nói rõ được, Viên Cao Hàn nói:
- Có việc khẩn yếu, lập tức theo ta quay về Thánh Vực.
Cũng không đợi Trần Thiến Vũ hỏi nhiều, hai người lập tức hóa thành một đạo lưu quang bay đi.
Trong mắt Linh Mục Địch quang mang chớp động, nhìn Lý Vân Tiêu, đột nhiên cười nói:
- Ha ha, ngươi đối với việc Yêu Tộc muốn phá vỡ Ngũ Hà Sơn còn là rất lo lắng.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
- Nga, dùng cái gì thấy rõ?
Linh Mục Địch khẽ cười nói:
- Nếu thật là thờ ơ, ngươi sẽ đồng ý Viên Cao Hàn, trực tiếp đem tin tức truyền lại Thánh Vực. Ngươi không có, mà là đuổi hai người bọn họ rời đi, bởi vì sự việc quá lớn, ngươi sợ truyền tống tin tức không được hiệu quả, vì vậy để cho hai người tự mình đi một chuyến.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Điểm ấy cũng bị ngươi phát hiện. Yêu Tộc xuất thế đích thật là đại sự, ta cũng không muốn cục diện Thiên Vũ giới hỗn tạp xuất hiện biến số lần nữa, hơn nữa còn là đại biến số.
Linh Mục Địch nói:
- Nên tới sớm muộn sẽ đến, mặc dù là ngăn cũng ngăn không được. Nếu Yêu Tộc có thể xuất sơn, chưa chắc là chuyện xấu, chí ít năm đó chống lại Ma chủ, Yêu Tộc cũng đưa đến tác dụng cực lớn.
- Nga? Vẫn còn có loại sự tình này?
Lý Vân Tiêu vẫn là lần đầu tiên nghe nói.
Linh Mục Địch nói:
- Tự nhiên, mục tiêu của Ma chủ là toàn bộ Thiên Vũ giới, người người có trách nhiệm, thiên hạ đồng lòng, lúc này mới thành công Phong Ấn. Ở trước khi Ma Kiếp tái hiện, Yêu Tộc một lần nữa xuất thế, có khi là số trời.
- Ma Kiếp?
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
- Đại nhân cho rằng sẽ gặp phải Phong Ma chi chiến như 10 vạn năm trước sao?
Linh Mục Địch lo lắng nói:
- Ai biết được. Nhưng bây giờ ta luôn cảm thấy thập phần bất an.
Lý Vân Tiêu nói:
- Mong ở trong mấy trăm năm không nên xuất hiện mới tốt, để cho Bản Thiếu thư thư phục phục qua một đời.
- Ha ha, số trời há là ngươi có thể định?
Linh Mục Địch cười nói:
- Ngươi là chủ nhân của Thiên Thánh khí Giới Thần Bia, lại lấy được Diễn Thần đại nhân Thần Quyết truyền thừa, lại thêm tu luyện Ma Công, đạt được Nghê Hồng song thạch, mấy thứ này lẽ nào đều là trùng hợp thôi sao?
Lý Vân Tiêu nhăn mi nói:
- Ý của đại nhân là, tất cả những việc này, ta như là một loại lực lượng vô hình dắt tới, đem những thứ này liên lạc, lần thứ hai xâu chuỗi?
Linh Mục Địch nói:
- Tự nhiên, đó chính là số trời.
- Thiết! Thật hư vô!
Lý Vân Tiêu khinh thường hừ một tiếng, liền rời đi Giới Thần Bia, xuất hiện ở xung quanh Huyết Trì.
Nhưng sắc mặt của hắn rất ngưng trọng, đối với thiên đạo truy cầu càng xa, lại càng có thể cảm giác được những phiêu miểu đó.
Lời nói của Linh Mục Địch để cho nội tâm hắn có chút áp lực, hơn nữa tỉ mỉ suy nghĩ những năm gần đây kinh lịch, đích xác trong mơ hồ có vận mệnh an bài, ngay cả Phong Ma Phong Ấn cũng là hắn thả ra, hiện tại Ma Chủ Phổ càng là trực tiếp cùng hắn liên quan.
Nếu nói đây hết thảy đều là trùng hợp, cũng không tránh khỏi quá trùng hợp đi.
Hơn nữa hắn vẫn luôn tin tưởng, trên đời này tuyệt không có sự tình gì tự nhiên, bất luận cái gì phát sinh, đều là hẳn nên phát sinh.
- Hừ, quản làm gì, trời sập còn có vóc cao gánh. Thánh Vực cùng Hóa Thần hải ở trên chư phái, có sự tình cũng là bọn hắn xuất đầu mới đúng.
Lý Vân Tiêu nói lầm bầm, nhưng tâm tình là thế nào cũng lái không ra.
Thánh Vực giống như là một khúc gỗ mục, nơi nơi xảy ra vấn đề, ngay cả Ngũ Hà Sơn cũng không thủ được.
Tuy rằng không biết Yêu Tộc là chơi thế nào, nhưng nếu Thánh Vực không có vấn đề, tuyệt đối không có thể từ ngoại bộ truyền tin tức vào.
Hơn nữa Dương tiên sinh kia cũng không biết là người hay yêu, nhưng tu luyện công pháp tuyệt đối là Yêu tộc thần thông, xem ra Thiên Nhạc phủ có vấn đề cực lớn.
- Cũng không biết Như Vân hiện tại làm sao, Hồng Nhan có tiến nhập Bất Quy cảnh hay không.
Lý Vân Tiêu trầm ngâm chốc lát, liền lập tức tiêu thất ở trong Huyết Trì Động Thiên.
Trong Thiên Nhạc Phủ, trước một kiến trúc cổ, tình thế giương cung bạt kiếm.
Sắc mặt Mao Hạo Không âm trầm, bị hơn mười võ giả vây quanh, sát khí lăng nhiên.
Hơn mười võ giả đều vạn phần khẩn trương, hai bên má cómồ hôi lạnh chảy xuống, một bộ thấy chết không sờn.
- Lão phu bất quá là muốn gặp Thái Thanh trưởng lão mà thôi, các ngươi dám khó xử. Ta không có hứng thú so đo với các ngươi, ta đếm tới ba, nếu còn không nhường đường mà nói, liền chết.
Mao Hạo Không lạnh lùng nói.
- Mao Hạo Không, ngươi là Thiên Nhạc Phủ Đại Trưởng Lão, vậy mà cãi lệnh chưởng môn!
Một nam tử nghĩa phẫn điền ưng cả giận nói.
- Hừ, nếu biết ta là Đại Trưởng Lão, vẫn dám vô lễ gọi thẳng tên ta như thế, đáng chết!
Thân ảnh của Mao Hạo Không khẽ động, người nọ trở tay không kịp, bị một chưởng vỗ ở trước ngực, đột tử tại chỗ.
- Giết người! Mao Hạo Không ngươi thật dám giết đồng môn, chết tiệt a!
Người xung quanh đều kinh sợ, thoáng cái đều xông tới.
Trong mắt Mao Hạo Không hiện lên sát khí, lạnh giọng nói:
- Nếu không muốn sống, vậy toàn bộ đi chết đi!
Hắn liên tiếp xuất thủ, mỗi một chưởng đều là sát chiêu, lại có mấy người tại chỗ đột tử.
Người còn lại nhất thời khiếp sợ, vội vàng hướng bốn phía thối lui.
- Hừ, nể tình đều là nhất mạch, tạm thời tha tính mạng các ngươi, cút cho ta!
Mao Hạo Không hét lớn một tiếng, khí thế trên người đánh văng mọi người ra, đi nhanh vào trong phòng.
Những người kia không dám lên, đều quay người trực tiếp độn khai, tìm viện binh. Còn để lại mấy người ở ngoài phòng giám thị, nhưng không dám đi vào.
Mao Hạo Không vừa vào nhà, đi qua tiền đường, liền thấy Chỉ Thái Thanh ở trong phòng, tựa hồ ngủ say.
- Thái Thanh trưởng lão.
Hắn nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, thấy không ai lên tiếng, liền chậm rãi đi tới.
- Thái Thanh trưởng lão, ngươi đang ngủ sao?
Mao Hạo Không lại kêu một tiếng, không gặp đáp lại, trong mắt lóe ra sát ý.
- Là người phương nào?
Chỉ Thái Thanh thoáng ngồi ngay ngắn lên, vạn phần đề phòng.
Mao Hạo Không bị hắn đột nhiên ngồi dậy dọa kinh sợ, hai tay run lên một cái, nhưng trong nháy mắt khôi phục bình thường, lộ ra vẻ mặt ân cần nói:
- Thái Thanh trưởng lão như thế nào?