Linh Mục Địch nói:
- Phiền toái là, chờ thời điểm ngươi bước vào đại thành Thánh Thể, Hồng Thạch này đã cùng trái tim dung hợp làm một, còn có thể lấy ra hay không ta cũng không biết.
Lý Vân Tiêu buồn bực nói:
- Cũng không thể để ta cả đời đều mang viên Thạch Đầu tâm này đi!
Xa Vưu nói:
- Sợ cái gì, người khác cả người đều là Thạch Đầu, ngươi chỉ là trái tim mà thôi. Hơn nữa lấy Hồng Thạch này làm mắt trận bày ra Phong Ấn, tạo ra đại thế pháp tắc hư quang, thay ngươi ngăn thông đạo. Nếu Ma Phổ lần thứ hai mạnh mẽ chiếm thân thể của ngươi, tất phải phá hủy Hồng Thạch này Phong Ấn, Hồng Thạch vừa vỡ, vậy ngươi cũng trong nháy mắt xong đời, hắn chiếm thân thể liền không có ý nghĩa.
Lý Vân Tiêu:
- Ta có thể chửi thề không? Cái Phong Ấn này thật mẹ nó quá thất đức đi? Trước đây bị Ma chủ chiếm thân thể còn có cơ hội cướp về, giờ lại là trực tiếp đồng quy vu tận!
Bắc Quyến Nam an ủi:
- Sống chính là tốt rồi, đi một bước xem một bước đi, thảm nữa cũng thảm bằng ta sao.
Thân thể của hắn từ lâu hóa thành Hủ Thi, phải sửa nhan đổi mặt mới có thể gặp người. Mặc dù thân thể là đại thành nhục thân, có khả năng bất hủ, nhưng mười năm vạn năm tuế nguyệt thật sự là quá lâu.
- Mà thôi.
Lý Vân Tiêu cũng không cầu cái gì, có thể kiểm về một cái mạng đã là chiếm đại tiện nghi.
- Thứ không có tiền đồ, mắt cũng khóc đỏ.
Hắn ở trên đầu Hách Liên Thiếu Hoàng cùng Mạc Tiểu Xuyên gõ qua, hai người đều là mừng đến chảy nước mắt.
Hách Liên Thiếu Hoàng khóc thút thít nói:
- Chúng ta còn chưa bước vào Võ Đạo Đỉnh Phong, sư phụ ngươi không thể ném chúng ta mặc kệ a.
Lý Vân Tiêu mắng:
- Võ Đạo Đỉnh Phong đều là tự mình đi, sư phụ chỉ là dẫn vào cửa mà thôi, các ngươi đã cách đỉnh phong không xa, nhưng đỉnh phong cũng bất quá là khởi điểm mà thôi.
Đỉnh phong chỉ là khởi điểm, Lý Vân Tiêu chợt nhớ tới Đế Già đã nói với hắn, nhịn không được nói ra.
Ở đây, ngoại trừ Linh Mục Địch cùng Bắc Quyến Nam ra, trong lòng đều rùng mình, đối với con đường trước mắt sinh ra hướng tới vô hạn.
- Dạ, đồ nhi thụ giáo!
Hách Liên Thiếu Hoàng cùng Mạc Tiểu Xuyên đều bái hạ.
Xa Vưu nói:
- Mấy Vân Sinh bộ tộc này xử lý như thế nào?
- Tha mạng a, vạn năm Linh Nhũ tinh hoa đã cho chư vị đại nhân, xin tuân thủ hứa hẹn, thả chúng ta đi.
Lão giả lông mày trắng cầu xin tha thứ.
Xa Vưu mắng:
- Ta phi, ta có nói tha các ngươi sao, nói phải xem tâm tình của Bổn Tọa, bây giờ tâm tình của Bổn Tọa còn không tệ.
Hai trưởng lão nhất thời thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười lúng túng.
Lý Vân Tiêu nhướng mày nói:
- Ngươi tâm tình tốt, nhưng Bản Thiếu tâm tình không tốt, trực tiếp giết đi!
Chữ "giết" vừa ra, sắc mặt hắn nhất thời đại biến, nội tâm không nói ra được luống cuống, trên người trong sát na dâng lên vô số Ma Văn.
Chỉ thấy thân ảnh hắn lóe lên, lập tức xuất hiện ở trước mặt hai gã trưởng lão, trong tay một đạo Kiếm mang chém ngang ra.
Kiếm phong như lửa, mơ hồ có liên hoa hiện lên.
Xuy!
Kiếm quang lướt qua, hai gã trưởng lão bay thẳng lên, tiên huyết phun trào.
- A?
Tất cả mọi người không kịp đề phòng, nhìn hai cỗ thi thể không đầu đang không ngừng phun máu, đều là triệt để trợn tròn mắt.
Trên người Lý Vân Tiêu tràn đầy sát khí, xoay đầu lại nhìn chằm chằm đám người Nhuận Hải, lạnh giọng nói:
- Các ngươi những con trùng này, cũng đồng thời đi chết đi!
Kiếm Thương Trảm Hồng lóe lên Bạch mang, khí tức kinh khủng lan ra.
Đột nhiên một vòng sáng màu đỏ hạ xuống, trực tiếp khóa Lý Vân Tiêu lại, đem toàn thân của hắn ràng buộc, chính là Cửu Thiên lục đại la hoàn.
Linh Mục Địch quát to:
- Thủ vững tâm thần, không thể nhập Ma!
Cả người Lý Vân Tiêu run lên, trên thân thể lập tức tản mát ra ánh sáng thông thấu, chính là Minh Nguyệt Thần thể Dị Tượng, không ngừng tịnh hóa Ma Khí.
Bắc Quyến Nam cau mày nói:
- Đại nhân, Thần Thể này của hắn hình như. . .
Linh Mục Địch nói:
- Ta cũng phát hiện, chính là Quang Minh Ngọc lưu ly thân.
Sắc mặt Bắc Quyến Nam chợt biến, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, không có nhiều lời.
Xa Vưu nói:
- Thần Thể này làm sao vậy? Có vấn đề sao?
Năm đó ở trong Nam Vực Thiên Châu môn đạt được Thần Thể truyền thừa, hắn cũng là tận mắt nhìn thấy, hơn nữa chỗ truyền thừa, khắp bầu trời đều là Đông Hải Nguyệt Minh Châu trân quý, bây giờ nghe hai người Linh Mục Địch nói như vậy, xem ra cũng là đồ đạc có lai lịch.
Linh Mục Địch có chút hồi ức nói:
- Đây là thần thông tuyệt kỹ của Nam Vực chi vương Hiểu Phong Tàn năm đó, cũng không có gì đặc biệt hơn người, chính là sẽ phát quang dựng lên, cuối cùng vẫn bị Ma chủ một chưởng vỗ chết.
Xa Vưu:
- . . .
Bắc Quyến Nam nói:
- Khó trách hắn một thân Ma Nguyên, không chỉ không có Nhập Ma, trái lại có thể tiến hành vận dụng, đúng là lấy được Quang Minh Ngọc lưu ly thân, thần thông này là vì chống lại lực lượng Ma Nguyên mà sinh.
Toàn bộ người Bắc Hải đều vạn phần cảnh giác, người người sắc mặt tái nhợt, nội tâm không ngừng kêu khổ, làm sao tới một đám sát tinh như thế.
Minh Nguyệt Thần quang trên người Lý Vân Tiêu thông thấu như Nguyệt, như một quả Bảo Châu, lóe ra vài cái, đôi mắt từ từ khôi phục lại bình tĩnh như nước.
Kiếm Thương Trảm Hồng ở trong tay từ từ nhỏ đi, co rút lại thành một đóa bạch sắc liên hoa, ẩn vào lòng bàn tay không thấy.
- Xin lỗi, kích động, kích động.
Lý Vân Tiêu có chút lúng túng cười ha hả.
Bọn người Nhuận Hải là có khổ khó nói, ngươi kích động một cái liền giết trưởng lão Vân Sinh tộc, sổ sách này ngay cả Bắc Hải vương thất cũng thoát không khỏi liên quan, bao nhiêu sẽ phải chịu liên lụy.
Xa Vưu cười nói:
- Ha ha, hoàn hảo không có gây thành đại họa!
Nhuận Lung thực sự không nhịn được, kêu lên:
- Giết ba vị trưởng lão của Vân Sinh bộ tộc, cái này còn chưa gây thành đại họa? Các ngươi đã đại họa lâm đầu rồi!
Lý Vân Tiêu đối với Hóa Tu nói:
- Vân Sinh bộ tộc chính là tộc của Cốt Hồng đi?
Sắc mặt Hóa Tu ngưng trọng nói:
- Phải, thực lực Vân Sinh bộ tộc thậm chí không dưới Hải Hoàng điện, mặc dù là sư tôn đối với bọn họ cũng lễ nhượng ba phần.
Nghĩ đến Cốt Hồng, cả người hắn không khỏi sợ run cả người, khó ức chế sợ hãi ở trong tâm lan tràn.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Vừa lúc, sổ sách lần trước còn cùng hắn tính toán, các ngươi nhanh đưa tin cho Vân Sinh bộ tộc, để cho bọn họ phái người đi tìm cái chết, Bản Thiếu liền ở chỗ này chờ.
Lời vừa nói ra, người Bắc Hải đều là mắt choáng váng.
Nguyên tưởng rằng sau khi giết người khẳng định sẽ trước tiên đào tẩu, ai biết những ác nhân này sẽ ở lại, nhất thời tâm hoa nộ phóng, chỉ cần Vân Sinh bộ tộc phái người đến, trách nhiệm của mình liền nhỏ đi rất nhiều.
Nhuận Hải vội vàng nói:
- Nhanh, nhanh đưa tin cho Vân Sinh tộc!
Tựa như sợ mọi người đổi ý, Nhuận Hải vội nói:
- Không bằng chư vị đại nhân tới trong cung nghỉ ngơi một chút ....
Trong mắt Lý Vân Tiêu sáng ngời, năm đó dời trống Đông Hải Vương Cung, được ích lợi không nhỏ, nhưng miệng ăn núi lở, thiên tài địa bảo trên người cũng không nhiều.