Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 277: Lôi ngục tỏa ra (2)

– Được! Ba mươi vạn liền ba mươi vạn, nhưng nếu ta phát hiện trận đồ này có vấn đề, hoặc là không đáng cái giá này, các ngươi chờ chịu đựng lửa giận của ta đi!

Chu Cẩn vô cùng thẳng thắn ném quaa một cái túi đựng đồ, sau khi Lý Vân Tiêu tiếp nhận cũng không nhìn liền trực tiếp cất đi. Lấy thân phận của đối phương, nếu đã không tiện ra tay cướp, tự nhiên cũng sẽ không chơi xấu. Hắn cười đem trận đồ đã sửa chữa kia ném tới.

Sau khi Chu Cẩn nhận lấy nhìn kỹ, nhất thời hai mắt bốc lên tinh mang, hưng phấn cất đi, cảm giác nội tâm đau đớn nhất thời hóa thành không khí, hài lòng nói:

– Nhìn dáng dấp vẫn được, có chút ý nghĩa. Các ngươi cho Huỳnh Dương gia sỉ nhục lớn như vậy, tự mình lo lấy đi. Đừng tưởng rằng có thể gạt được tất cả mọi người, Hỏa Ô Đế Quốc cũng chỉ có bấy nhiêu đó mà thôi.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Chờ bọn hắn còn có lực lượng lại nói sau đi, đa tạ tiền bối bồi thường. Sau này còn gặp lại.

Hắn cũng không dài dòng nữa, đánh mấy cái quyết ấn vào trong chiến xa, nhất thời “Vèo” một tiếng, mở tốc độ tối đa, hướng về xa xa lao đi.

Bầu trời Huỳnh Dương gia, Huỳnh Dương Nghĩa cùng các trưởng lão nghi ngờ không thôi nhìn thiên ngoại Huyền Minh Ngọc trong lôi ngục, trong đó tản mát ra sức mạnh để bọn họ cũng cảm thấy hết sức khiếp sợ. Ở đây mọi người đều là hạng người kiến thức rộng rãi, nhưng không ai nhận ra kia rốt cuộc là thứ gì, cũng không biết làm sao từ trong lôi ngục lấy ra.

– Tộc trưởng đại nhân, nếu không trước tiên thu hồi mười hai chiếc chiến xa này, Lôi Điện chi ngục kia tựa hồ là dựa vào những chiến xa này duy trì vận chuyển a.

Một tên trưởng lão đề nghị.

– Không sai, khối đá này hẳn là then chốt tra tìm hung thủ! Bọn họ hẳn là không kịp thu hồi đi, liền trực tiếp đào tẩu. Chúng ta liền từ khối đá này bắt tay vào làm!

Sắc mặt Huỳnh Dương Nghĩa âm trầm như nước, coi như tìm ra hung thủ, đem bọn chúng chém thành muôn mảnh, cũng không cách nào cọ rửa sỉ nhục của Huỳnh Dương gia. Có thể khẳng định chính là, bắt đầu từ ngày mai, toàn bộ đế đô đều sẽ truyền ra chuyện này, bao nhiêu người sẽ ở trong bóng tối lén lút cười vui sướng.

Vừa nghĩ tới đó, Huỳnh Dương Nghĩa liền cảm thấy cả người muốn bạo ra, hắn phẫn nộ đánh xuống một chưởng, trực tiếp đánh vào trên một chiếc chiến xa.

Ong ong!

Theo hắn đánh xuống một chưởng, trên chiến xa kia đột nhiên bốc lên bạch quang, thật giống như ở dưới nhiệt độ cao bị đốt sáng, tiếp theo mười một chiếc chiến xa khác dồn dập thắp sáng lên, thật giống như mười hai vật phát sáng nổi giữa không trung, đem chu vi mấy trăm thước chiếu một mảnh sáng trưng, mắt không thể thấy.

– Chuyện này...

Trong lòng Huỳnh Dương Nghĩa cả kinh, một loại cảm giác xấu nhất thời dâng lên đầu. Giờ khắc này thiên ngoại Huyền Minh Ngọc trong lôi ngục tựa hồ cảm giác được cái gì, biến đến cơ hồ trong suốt lên, từng đạo từng đạo cực âm hàn khí từ trong đó bắn ra, chỗ đi qua đem không khí đông lại thành tượng băng.

Chi!

Một tên trưởng lão hít vào ngụm khí lạnh, ngơ ngác quát:

– Không được! Những chiến xa này muốn tự bạo!

Huỳnh Dương Nghĩa cũng từ trong kinh ngạc đến ngây người triệt để phục hồi tinh thần lại, cả người tức đến phát rung, gầm thét lên giận dữ hét:

– Tất cả mọi người đồng loạt ra tay, bảo vệ người trong tộc! Hết thảy đệ tử Huỳnh Dương gia, mau mau chạy a!

Lại không nói mười hai chiếc chiến xa này thuộc về Huyền Binh cấp ba, nổ tung lên bọn họ vẫn có thể chống đối! Nhưng thiên ngoại Huyền Minh Ngọc trong lôi ngục, lại cho hắn một loại hoảng sợ cùng chấn động đến từ sâu trong tâm linh, ở dưới loại hàn khí kia, hắn cảm giác linh hồn của mình phảng phất muốn đông lại, thứ này nếu nổ tung lên...

Hắn vừa nghĩ tới đây, nhất thời cả người rét run, đã không bình tĩnh được.

Hết thảy Vũ Tông cường giả của Huỳnh Dương gia, dồn dập triển khai ra lá bài tẩy của mình, hướng bên trong lôi ngục đánh tới. Thời khắc gia tộc sống còn, làm cho tất cả mọi người đều một lòng đoàn kết, phát huy ra sức mạnh lớn nhất. Thế nhưng...

Oanh…

Mười hai chiếc chiến xa kia ầm ầm nổ tung, thật giống như mười hai tiểu thái dương ở trên không trung nổ tung, bạch quang đâm nhói mắt người. Lực lượng trùng kích to lớn rung trời động địa.

Nhưng rất nhanh một đạo hào quang màu xanh lam tỏa ra, đem hết thảy bạch quang nuốt chửng vào, như một đóa Thanh Liên to lớn, nở rộ ở trên bầu trời đế đô, cả Thượng Dương Thành bị chiếu rọi thành màu lam nhạt. Cỗ lực lượng ánh sáng cùng lực lượng màu xanh lam kia nuốt chửng tất cả, không có một chút âm thanh nào, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác tịch diệt đến.

Hết thảy tiếng nổ mạnh đều ở dưới màu xanh lam kia yên tĩnh lại, hầu như hết thảy cường giả trong Thượng Dương Thành đều ngơ ngác thất sắc, dồn dập phóng lên trời.

Chu Cẩn nhìn chiến xa của Lý Vân Tiêu biến mất ở cuối chân trời, hướng kia chính là chỗ Vô Thượng Cung.

– Lẽ nào là người của Vô Thượng Cung?

Chu Cẩn cau mày nghĩ một trận, tự lẩm bẩm:

– Vừa nãy trên người thiếu niên kia vô tình hay cố ý toát ra chân khí thật là thuộc tính âm hàn, hơn nữa trên lôi đình kia cũng tràn đầy cực âm hàn khí. Những năm gần đây trong các tông phái mới thành lập, cũng chỉ có Vô Thượng Cung mới có thực lực như thế. Chỉ là...

Hắn trầm tư một trận, không khỏi kỳ quái nói:

– Vì sao Vô Thượng Cung lại cùng Huỳnh Dương gia kết thù đây?

Đột nhiên trong hư không truyền đến một thanh âm:

– Hê hê, Chu lão quái, từ trong tay tiểu bối lừa thứ tốt a.

Chu Cẩn biến sắc, nhất thời tức giận hừ nói:

– Áo Địch Già, mắc mớ gì tới ngươi, cút ngay cho lão tử!

– Ha ha, trận pháp dẫn lôi kia, ít nhất là bảo bối cấp sáu trở lên. Ba mươi vạn thượng phẩm nguyên thạch, chà chà, chạy đi đâu tìm chuyện tốt như thế.

Âm thanh của Áo Địch Già tiếp tục trào phúng lên.

– Cút!

Chu Cẩn giơ ngón tay giữa lên, cả giận nói:

– Dài dòng một câu nữa, hiện tại ta liền đến rút đầu lưỡi của ngươi!

– Thiết! Chẳng lẽ ta...

Âm thanh của Áo Địch Già truyền tới một nửa, đột nhiên ngừng lại.

Chu Cẩn sững sờ, thầm nói: Lẽ nào lão quái này thật bị ta dọa sợ rồi? Không thể a, không đạo lý a.

Ngay ở thời điểm hắn không rõ, xa xa, trên bầu trời đế đô đột nhiên tuôn ra một mảnh bạch quang, ngay sau đó là một chùm ánh sáng màu lam thôn thiên phệ địa, hầu như đem cả Dương Thành chụp vào trong đó. Mà hướng kia, chính là Huỳnh Dương gia!

– Chi! Đó là...

Chu Cẩn hít vào ngụm khí lạnh, đạo ánh sáng màu lam to lớn kia, mang đến cho hắn một luồng hàn ý hết sức lạnh lẽo. Sức mạnh nào, dĩ nhiên tản ra xa như vậy, ngay cả Vũ Hoàng cường giả như hắn cũng cảm thấy một trận khiếp đảm!

Vèo!

Vẻ mặt hắn nhất thời nghiêm nghị lên, trong nháy mắt liền hướng bầu trời của Huỳnh Dương gia bay đi.

Lấy tốc độ của Chu Cẩn, điểm ấy khoảng cách chỉ là chớp mắt liền đến. Nhưng cùng lúc đó lại cảm nhận được vài cỗ sức mạnh to lớn khác cũng cực tốc bay tới, trong đó có một luồng chính là Áo Địch Già, còn có mấy vị đồng dạng là lão quái vật lánh đời không ra. Tuy rằng cùng ở tại đế đô, nhưng mấy năm cũng khó gặp.