Lý Vân Tiêu nói:
– Rất khó giải thích, xem như biểu hiện giả dối, dù sao bản thể của ta đúng là trọng thương. Nhưng cũng không phải biểu hiện giả dối, bởi vì đây là ý niệm của ta ngưng tụ mà thành. Ta giờ phút này có thể rút giới lực ra, so với bên ngoài còn mạnh hơn.
– Hắc hắc, mạnh hơn ít mới tốt, nếu không ta sợ rằng không đủ chơi đấy.
Khóe miệng La Thanh Vân tươi cười, trong mắt có chiến ý dâng trào, giơ tay trái đánh tới.
Oanh!
Chưởng lực đánh tới, không gian bị đục xuyên qua.
Thân ảnh Lý Vân Tiêu thoáng nổ tung, hóa thành vô số hào quang sau đó ngưng tụ lại.
La Thanh Vân đi tới trước một bước, năm ngón tay giơ lên, không gian bất định, từng tia sáng màu xanh trói chặt Lý Vân Tiêu.
Một đạo thương mang hiện ra, thân ảnh của hắn chạy nước rút.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu giật mình không dứt, trong thnh mang này ẩn chứa long uy rất mạnh, ngăn chặn thân ảnh của hắn, làm cho khí tức của hắn vận chuyển thật chậm.
Xùy!
Trường thương đâm vào thân ảnh của hắn, không chút lưu tình đánh xuyên qua, lập tức thương mang lăng lệ nổ tung.
Bành!
Thân ảnh Lý Vân Tiêu thoáng nổ tung, hóa thành vô số lôi quang, hắn bay ra xa trăm trượng rồi ngưng hình.
Sắc mặt của hắn ngưng trọng, hơi trắng bệch nhìn chằm chằm vào La Thanh Vân.
Vốn hắn vào lúc này là ý niệm thể, lực lượng là vĩnh viễn không suy kiệt, bất tử bất diệt, nhưng vì cầu trận chiến công bằng, cố ý mô phỏng ra trạng thái độc nhất vô nhị, hai lần hóa lôi bị đánh nát, hắn cũng bị thương.
– Ngươi đã đạt tới siêu phàm nhập thánh?
– Trong huyết mạch tinh khiết của long tộc là không có cảnh giới siêu phàm nhập thánh.
Trong mắt La Thanh Vân có ánh sao sáng ngời hiện ra, nói:
– Trước mặt ta chính là thập phương Thần cảnh!
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu run lên, thiên hạ hôm nay có can đảm nói chuyện như vậy có bao nhiêu người?
La Thanh Vân cười lạnh nói:
– Như thế nào, sợ?
Tay của Lý Vân Tiêu nắm chặt thanh kiếm, kiếm quang lăng lệ lập lòe, hàn quang như nước.
– Trảm!
Hắn quát to một tiếng, cũng không thấy bất cứ động tác gì cả, thân kiếm rung lên “Ông”, hóa thành hào quang bắn thẳng ra ngoài.
La Thanh Vân hoảng hốt, trường thương quét ngang trước người.
Đương đương đương!
Vô số kiếm ý bắn thẳng tới phía trước, như trăm sông như biển, kiếm như dòng nước quét qua các nơi.
La Thanh Vân múa trường thương mang theo kết giới, nhanh chóng đánh tan hào quang bay tới.
PHÁ…
Lúc này La Thanh Vân quát to, trong Hoang Thần Minh Nguyệt Thương có tiếng gào thét, không gian không ngừng run rẩy, lúc này một đạo kim quang bắn xuyên qua không gian.
Lý Vân Tiêu lóe lên xuất hiện bên cạnh La Thanh Vân, vừa vặn quét một kiếm chém ngang.
Chiến thương La Thanh Vân dựng thẳng lên, “Đương” một tiếng đánh bay trường kiếm, sau đó đâm ra một thương.
Nhưng Lý Vân Tiêu đã né tránh trước một bước, vẫn bảo trì kiếm ý quanh người La Thanh Vân, bao phủ toàn thân của hắn, làm lực lượng chiến thương không cách nào phát huy uy lực chân chính.
La Thanh Vân giật mình, liên tục lùi lại, hắn vẫn bảo trì khoảng cách một kiếm với Lý Vân Tiêu, cũng không giãy thoát ra được.
Uống!
Hắn đánh một chưởng vào thân thương, lập tức một tiếng gào thét truyền ra, sau đó trên thân thương có thú ảnh xuất hiện quấn quanh người của hắn và gào thé, lập tức đánh thẳng tới trước người của Lý Vân Tiêu.
Sau đó hai tay của hắn bấm niệm pháp quyết, thân thể hóa thành trạng thái nửa yêu, giơ Hoang Thần thương lên đâm xuống một chiêu.
Ầm ầm!
Một kiếm của Lý Vân Tiêu chém tan thú ảnh đó, liền cảm nhận được thương mang khôn cùng, tay trái bấm niệm pháp quyết điểm lên thân kiếm, lập tức trên thân kiếm có băng tinh hiện ra.
Bành!
Mũi thương đánh xuống, đánh tan băng tinh, tất cả tầng băng bị nghiền nát. Thương thế càng chấn động thân kiếm, không ngừng trùng kích.
Lý Vân Tiêu cảm thấy cánh tay trầm xuống, lực lượng khôn cùng từ chiến thương của đối phương quét qua, ép thẳng tới làm hắn không cách nào nhúc nhíc được, chỉ có thể không ngừng tiêu hao chân nguyên đau khổ chèo chống.
– Ngươi làm cái gì vậy? So đấu chân nguyên với ta?
Hắn nhíu mày hỏi.
– Tự nhiên không phải.
La Thanh Vân lạnh lùng nói:
– Tuy trạng thái của ngươi cực lực ngưng thực, nhưng ý niệm chỉ là ý niệm, căn bản không thể thay thế ngươi được. Ta đối mặt với một đám ý niệm lặng như băng mà thôi, không cảm thụ được chút chiến ý nào, ta cảm thấy rất thất vọng.
– Ah? Thật có chuyện như vậy.
Lý Vân Tiêu cười rộ lên, nói:
– Trong Giới Thần Bi ta chính là bất tử bất diệt, không cảm nhận được khẩn trương và e ngại, muốn giả vờ một chút cũng rất khó khăn đấy.
– Hừ, ngươi đang vũ nhục ta!
Hai mắt La Thanh Vân có lãnh mang tuôn ra, quát:
– Cho nên trò chơi này với ta mà nói không có chút ý nghĩa nào, thứ cho không phụng bồi!
Một thương của hắn mang theo vô thượng long uy, lập tức trấn áp Lý Vân Tiêu!
Bành!
Thương thế làm không gian hoàn toàn nổ tung, thân ảnh Lý Vân Tiêu lướt đi, hiện ra vòng xoáy màu xanh, bên trong xuất hiện thông đạo.
Chỉ cần nổ tung không gian Giới Thần Bi là có thể nối thẳng với bên ngoài.
Lý Vân Tiêu thoáng cái xuất hiện trên vòng xoáy, cả kinh nói:
– Ngươi không thể đi.
La Thanh Vân cười lạnh nói:
– Ta tới lui tự nhiên, thế giới chi lực bực này làm sao có thể ngăn cản được ta
Hoang Thần thương kêu “Ồ ồ” sau đó đâm ra một đạo kim quang, lập tức đâm thủng thân hình Lý Vân Tiêu, thương mang hóa thành kim tỏa đánh nát không gian.
La Thanh Vân vừa thu thương lại, định đi ra bên ngoài, giống như không người có thể ngăn cản.
Trên bầu trời ngưng tụ thân ảnh Lý Vân Tiêu lần nữa, cau mày nói:
– Nếu không phải bản thể của ta tổn thương quá nặng, ta thật không ngại chiến với ngươi một trận, thống thống khoái khoái rút máu của ngươi. Nhưng sự thật luôn làm cho người ta khó như nguyện.
Hắn bấm niệm pháp quyết, một đám kim quang hiện ra,
Chung quanh La Thanh Vân xuất hiện xiềng xích như mạng nhện, cuốn lấy tứ chi của hắn, kéo hắn trở lại.
– Giới lực tỏa??”
La Thanh Vân ăn cả kinh, sau đó liền bình tĩnh lại, nói:
– Hẳn là quy tắc trong nội thế giới huyền khí sinh ra, ta đã có thể dễ dàng phá vỡ không gian trong nơi này, dĩ nhiên sẽ không bị quy tắc nơi này khóa lại. Lý Vân Tiêu, kỹ cùng.
Trên mặt hắn hiện ra vẻ cười lạnh, trên người sinh ra long uy to lớn, nhanh chóng chấn động xiềng xích của nơi này.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, lấy ra đâu suất thiên phong, lạnh giọng nói:
– Tiểu tử, ngươi đừng ép ta dùng tảng đá này nện ngươi.
Đâu suất thiên phong vừa ra, mặc dù là La Thanh Vân cũng cảm thấy chấn động, hô to không tốt, uy lực của thứ này hắn đã thấy qua, tâm thần chấn động, bắt đầu toàn lực đề phòng.
– Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.
Lý Vân Tiêu trực tiếp ném đâu suất thiên phong ra ngoài, lập tức hóa thành một đường vòng cung, ném về pháp tắc tỏa.
La Thanh Vân hoảng hốt, đồng tử không ngừng mở lớn, bị vật kia nện trúng thì hắn sẽ mất nửa cái mạng, hắn điên cuồng hét lên, khí thế của hắn ngưng thực tới cực điêm.r
Đột nhiên một đạo kiếm quang chém qua, loong coong, chém đứt xiềng xích.
La Thanh Vân lập tức phá tan áp chế của đâu suất thiên phong áp chế, nhanh chóng lui ra xa mấy trăm trượng, tâm thần lúc này buông lỏng, nghĩ lại mà sợ hãi.