Thanh đồng cổ đài chiến bay về, tinh quang hiện ra bốn phía.
Tâm thần Trần Chung Hi bị phản chấn bị thương, lửa giận công tâm phun ra một ngụm máu, cảm giác rất thất bại.
– Lăng Bạch Y, đáng chết!
Hắn cắn răng quát lên, phi thân về phía thanh đồng chiến đài, năm ngón tay mở ra, vô số linh khí tiến vào lòng bàn tay đập thẳng tới trước.
Lăng Bạch Y mở mắt ra, ánh sáng tìm trên người biến mất, hắn nhìn chằm chằm vào Minh Chân Minh Kiến, lạnh giọng nói:
– Hai người các ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của ta.
Dưới một chưởng kinh thiên kia, hắn hoàn toàn biến mất.
Minh Chân Minh Kiến hoảng hốt, ánh mắt cảm thấy trước mặt sáng lên, nhịn không được run rẩy lui ra phía sau. Hào quang bảo kính mờ mịt chiếu rõ sắc mặt trắng bệch của bọn họ.
Ầm ầm!
Trần Chung Hi đánh xuống một chưởng, vòng xoáy bị đánh tan, Lăng Bạch Y không thể không ngạnh kháng, hào quang tán loạn bao phủ toàn thân.
Áo trắng bồng bềnh bay bay trong gió, sắc mặt của hắn lạnh lùng cao ngạo.
Lý Vân Tiêu nói:
– Tốt cho hình tượng cao ngạo, đúng là khiến người ta cảm thấy phiền chết.
Trần Chung Hi phẫn nộ quát:
– Quá xem thường người!
Hai tay của hắn tách ra, hóa thành lưỡng nghi hợp nhất, một đạo thái cực đồ quay vòng trong tay, quát:
– Bạch Hồng Quán Nhật!
– Đại trưởng lão coi chừng!
Vạn Nhất Thiên rống to lên, cho dù Trần Chung Hi làm thế nào cũng không phải là đối thủ của Lăng Bạch Y.
Nhưng Trần Chung Hi đã không quan tâm sinh tử của mình, chiến ý dâng cao, hóa thành một đạo lưu quang bay tới, hai chưởng mở ra, đánh thẳng về phía trước.
Vạn Nhất Thiên khẩn trương, hắn muốn đuổi theo.
– Người quý tự hiểu lấy mình, Đại trưởng lão ngươi hiểu mình hay sao?
Lăng Bạch Y khinh miệt cười cười, giơ tay lên, một đạo tử mang từ đầu ngón tay hiện ra, đánh thẳng tới phía trước.
– Âm đao.
Loong coong!
Ánh sáng tím từ đầu ngón tay bắn ra ngoài, tiếng kim loại vang vọng, lực lượng vô hình đánh ra.
Oanh!
Chưởng thế của Trần Chung Hi bị đánh thành hai đoạn, âm đao nhập vào trong cơ thể, miệng phun máu tươi.
Lúc này khí tức toàn thân của hắn uể oải không chịu nổi.
– Niệm ngươi giúp ta tế luyện bảo giáp có công, một đao này không giết ngươi, cút đi!
Lăng Bạch Y quát một tiếng, Trần Chung Hi lập tức bị đánh bay đi như búa nện vào người, máu tươi bắn thẳng trời cao.
Mấy trăm võ giả đều nghẹn họng nhìn trân trối, đại trưởng lão bình thường cao cao tại thượng trong mắt của họ, bây giờ không chịu nổi một kích, cảnh này làm bọn họ khiếp sợ không thôi.
Vạn Nhất Thiên giận dữ, Xích Long Trượng quét ngang.
Lăng Bạch Y khinh thân nhảy lên tránh thoát đi, thân thể của hắn bay ngược như lá liễu, cười nhạo nói:
– Vạn Nhất Thiên, còn thủ đoạn nào thì cứ xuất ra đi, nếu như không còn thì giờ chết của ngươi đã tới rồi.
– Hừ, mạng của bổn tọa còn chưa tới phiên ngươi tới lấy đâu. Chư vị đồng đạo, buông tay buông chân đánh chết ma đầu này đi!
Vạn Nhất Thiên gầm lên thật lớn, muốn tập hợp lực lượng của mọi người tiêu diệt đối thủ.
Tay của hắn vung vẩy quái trượng kín không kẽ hở, chiêu chiêu đều nhắm vào chỗ hiểm của Lăng Bạch Y. Nhưng hắn biết rõ cũng không dung được gì, chỉ có liên thủ mới có thể chiến thắng mà thôi.
Người của thương minh vọt lên, vây quanh Lăng Bạch Y sau đó tấn công, mấy đạo nhân ảnh không ngừng bay loạn trên không trung.
Hai tay Lăng Bạch Y thả lỏng ra phía sau, hắn không có né tránh, chỉ nói:
– Vạn Nhất Thiên, Tiễn Sinh, Hàn Quân Đình, Đinh Sơn, Tô Liên Y. Rất tốt, không chết đều tới đông đủ cả rồi.
Tay phải của hắn vòng trước người, một đám ánh sáng tìm dần hiện ra, một đạo kiếm ảnh hình rắn xuất hiện quấn lên cánh tay của hắn, sau đó xoay ngược nữa hình tròn ngưng tụ lực lượng cường đại.
Lý Vân Tiêu cả kinh nói:
– Nguy hiểm mau lui lại!
Hiện tại Tô Liên Y là người khác, không có khả năng trơ mắt nhìn nàng chết được.
Tô Liên Y cả kinh, không dám xông lên phía trước, mà là theo lời của hắn lui ra phía sau.
Hàn Quân Đình cũng hoảng hốt trong lòng, lúc Lục Thương Tử Phong xuất hiện thì nàng đã cảm thấy kinh hãi, giờ phút này càng không dám xông lên, thả người rời đi.
Tiễn Sinh vội la lên:
– Nhất Thiên và Đinh Sơn huynh, nơi này giao cho hai vị.
Vạn Nhất Thiên trầm giọng nói:
– Các ngươi lui ra, dưới siêu phàm nhập thánh chỉ là con sâu cái kiến.
Lăng Bạch Y cười nhạo nói:
– Ah? Hiện tại muốn lui, tới kịp sao?
Xùy!
Nắm tay của hắn giơ lên cao, lập tức một hình bán nguyệt hiện ra, trong đó ẩn chứa kiếm ý lăng lệ lao tới chém mọi người.
Phanh!
Đinh Sơn mặt mũi tràn đầy ngưng trọng, đây là lần đầu tiên hắn chém giết với cường giả siêu phàm nhập thánh, lúc này vô cùng cẩn thận. trong tay cầm trường kiếm ba xích, hiện lên màu đồng cổ, có một tia sáng bóng, giống như là đồng thau, thủ đoạn bình thường không thể làm được.
Ầm ầm!
Ba cổ lực lượng oanh kích lẫn nhau, hào quang lóe lên đẩy mạnh lên bầu trời.
– Thật đáng sợ, đây cũng là lực lượng siêu phàm nhập thánh sao?
Tô Liên Y trở lại bên cạnh Lý Vân Tiêu, kinh hãi nói:
– Lực lượng này quá kinh khủng, thương minh có thể thắng sao?
Trên mặt của nàng đầy hoảng sợ.
Lý Vân Tiêu nói:
– Yên tâm đi, trời sập còn có người cao hơn đỡ. Đinh Sơn cùng Vạn Nhất Thiên cũng không phải thái điểu.
Vạn Nhất Thiên cùng Đinh Sơn liên thủ ngăn cản kiếm ý, hình thành cân đối ngắn ngủi, nhưng dư âm ảnh hưởng còn sót lại không nhiều.
Lăng Bạch Y thủy vẫn đứng ngạo nghễ ở đó, tay trái thả lỏng phía sau, nhưng mà hắn chỉ đứng cũng đã tạo nên áp lực thật lớn.
Loong coong!
Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng giương lên, một đạo kiếm âm nhanh chóng rơi xuống.
Thanh kiếm màu tím hiện ra trên tay của hắn, hắn vận dụng ấn quyết khác nhau, trên người Lục Thương Tử Phong bắn ra hai đạo kiếm ý lao về phía hai người.
Động tác của hai người dừng lại, đồng thời cảm nhận được kiếm chiêu khủng bố kia.
Ầm ầm!
Hai đạo kiếm ý nhanh chóng nổ tung giống như hai đám mây.
Hai tay Lăng Bạch Y thả lỏng phía sau, giẫm chân một cái, hai đạo tinh vân màu trắng bay ra ngoài, có bông tuyết dâng lên, trong khoảnh khắc xuất hiện tuyết rơi, kiếm ý bắn mạnh tới trước.
Vạn Nhất Thiên cùng Đinh Sơn kinh sợ không thôi, nào dám ngăn cản chiêu này của hắn cơ chứ, bằng vào thân pháp siêu phàm nhập thánh thoát đi ra ngoài.
– Cũng là siêu phàm nhập thánh, vì sao chênh lệch lớn như thế?
Đám người chung quanh hoảng sợ, Vạn Nhất Thiên cùng Đinh Sơn đều là siêu phàm nhập thánh, liên thủ lại bị Lăng Bạch Y bức không hề có lực hoàn thủ.
Minh Chân Minh Kiến đầy hoảng sợ, Minh Chân nói:
– Lăng Bạch Y quá mạnh mẽ, kết quả hôm nay sợ rằng thương minh có phiền toái lớn, hai ta đi trước một bước tránh liên lụy vào.
Hai người cuốn lấy diệu tương bảo kính, định rời đi..
– Hai tên các ngươi phá hư chuyện tốt của ta, cũng đừng có đi, mãi mãi ở lại nơi này mới tốt!
Sát ý hiện ra trong mắt Lăng Bạch Y, trường kiếm chém ngang trời.
Một đạo ánh sáng tím lóe lên rồi biến mất.
Độn quang của Minh Chân Minh Kiến hai người đang bay đi rơi xuống.
Minh Kiến tay ôm bảo kính, bảo kính tan vỡ, mặt kính vỡ thành vô số hào quang.
Sắc mặt hai người ngây ngốc, không còn thần thái gì, giống như chết đi.