– Làm càn!
Đinh Sơn giận dữ, lạnh lùng nói:
– Ngươi thật sự xem mình là Phá Quân Võ Đế rồi sao?
– Có phải hay không ngươi cứ thử một lần!
Lý Vân Tiêu không chút nhân nhượng, âm thanh lạnh lùng nói:
– Trong thiên hạ này có thể ngăn ta có không ít người, nhưng Đinh Sơn ngươi quyết không nằm trong đó!
– Cuồng vọng vô căn cứ, vậy bổn tọa cũng muốn kiến thức một chút sự lợi hại của Phá Quân Võ Đế!
Đinh Sơn trở mặt tại chỗ, điểm qua một chỉ, một đạo hoàng quang phá ra nơi đầu ngón tay hắn, đục lỗ không gian.
“Đ-A-N-G… G! ”
Xích Long Trượng của Vạn Nhất Thiên giơ lên, ngăn cản đạo chỉ mang kia, khuyên nhủ:
– Hiện giờ thời khắc phi thường, cần gì vì một nữ tử không quan trọng mà tự loạn trận cước? Đinh Sơn, ngươi không nên hồ đồ như vậy.
Đinh Sơn gương mặt âm trầm, đạo lý hắn sao lại không biết, chỉ có điều mình đã là cường giả siêu phàm nhập thánh, rõ ràng còn bị một gã Võ Đế uy hiếp, huống chi còn ở trước mặt đông đảo mọi người, khiến trong lòng của hắn cảm thấy cực kỳ phiền muộn không thể phát tiết.
– Thiên Giác, giao nha đầu kia cho hắn, đổi lão lại về đây.
Đinh Sơn phẩy tay áo bỏ đi, hiển nhiên rất căm tức.
Lý Vân Tiêu thấy hắn thỏa hiệp, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, cũng không phải sợ thực làm lớn với Đinh Sơn, chỉ là không biết hạ lạc của Đinh Linh Nhi, sợ chọc tức Đinh Sơn sau khiến Linh nhi càng thêm nguy hiểm, nhưng hiện giờ xem ra hiển nhiên thành công rồi.
Kết quả hiện giờ, xem như tất cả đều vui vẻ.
Vạn Nhất Thiên mang theo mọi người rời đi, bắt đầu thao luyện đại trận. Lý Vân Tiêu thì theo Thiên Giác đi đổi người.
Đinh Sơn trở lại tổng bộ, trực tiếp đi vào trong một gian mật thất, bên trong cũng không biết là ảo thuật hay là thực thể, không ngờ lại là một rừng cây.
Bên trong có tiếng nước chảy, một đầu đường đá thông tới một căn phòng nhỏ, Thương Ngô Khung đang nằm trước phòng cầm sách đọc lấy, hương lượn lờ bay lên.
– Bàn Sấu đầu đà cũng tới thành Tân Duyên.
Đinh Sơn ngồi xuống bàn đá, cầm lấy ấm trà rót lấy, nước tà xanh biếc linh khí bốn phía, thấm vào ruột gan.
Thương Ngô Khung cũng bất vi sở động, chỉ nhẹ nhàng lật một trang sách, nói:
– Chuyện thành Tân Duyên thiên hạ chú mục, mặc kệ ai đến cũng không có gì ngoài ý muốn cả.
– Ah? Vậy ngươi đối với thế cục bây giờ thấy thế nào?
Đinh Sơn cầm lấy một ly trà thơm uống một hơi cạn sạch, mang trên mặt vui vẻ, không có chút giận dỗi nào lúc trước cả, tưởng như hai người vậy.
Thương Ngô Khung buông quyển sách xuống, khẽ cười nói:
– Ngươi cũng rất có tâm cơ, ở bên ngoài giả bộ như không ai bì nổi, bành trướng tự đại, kì thực tâm tư cẩn thận, chú ý cẩn thận, mặc dù bước vào siêu phàm nhập thánh cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, quả thực đáng sợ ah!
-Ha ha, ngạo mạn tổn hại, khiêm tốn được lợi, điểm đạo lý ấy chúng ta vẫn hiểu rất rõ.
Đinh Sơn nhẹ phẩm lấy trà thơm, cười nói:
– Thiên hạ này người hơn ta có khối người, không có vốn liếng gì có thể tự ngạo cả.
Thương Ngô Khung cũng nâng chén trà lên, thổi nhẹ lấy nhiệt khí trên đó, tản mát ra mùi hương cuồn cuộn đậm đặc, lúc này mới nhẹ hớp một ngụm, nói:
– Người quý ở tự mình hiểu lấy, đáng tiếc người như vậy lại không nhiều lắm.
Đinh Sơn cười khổ nói:
– Có tự mình hiểu lấy mình mới có thể sống lâu, có thực lực tuyệt cường mới có thể ngật đứng không ngã. Ta vốn định không đếm xỉa đến, Bàn Sấu đầu đà lại nói Lăng Bạch Y muốn lấy đầu bảy vị hội trưởng Thương Minh, thật sự là tai họa bất ngờ, muốn tránh cũng không được a.
Thương Ngô Khung cười nói:
– Lúc trước không phải ngươi cũng rất đồng ý đối phó Lăng Bạch Y sao?
Đinh Sơn nói:
– Đây là vì che dấu chuyện luyện đan, khiến Vạn Bảo Lâu toàn lực làm chuẩn bị ứng chiến mà không rảnh băn khoăn ta, nếu không dùng tính cách của ta, sao lại làm ra chuyện liều lĩnh vậy chứ.
Thương Ngô Khung gật đầu nói:
– Đây thật sự là cơ hội rất tốt, nếu không triệu tập mười tám tên Võ Đế cửu tinh luyện đan, thế nào cũng sẽ bị Vạn Nhất Thiên gắt gao giám sát. Nhưng hiện giờ đã không có đường lui, chỉ có thể đi một bước xem một bước thôi.
Đinh Sơn nói:
– Ngươi cảm thấy chúng ta có thể thắng Lăng Bạch Y sao?
Thương Ngô Khung nói:
– Không phải chúng ta, là các ngươi. Nếu đồng tâm hiệp lực tự nhiên cũng được. Lực lượng Vạn Nhất Thiên rất lớn, hơn nữa hắn cũng không phải một người. Còn nữa không nói xa, mặc dù là Đinh Sơn ngươi, ta cũng không thể đều nhìn thấu ah.
Đinh Sơn ha ha cười cười, nói:
– Thương Ngô Khung đại nhân nói đùa rồi, ta một kẻ thương nhân, không có chỗ dựa gì, toàn bộ bằng bản thân cẩn thận từng li từng tí đi đến bây giờ. Tăng thêm đại nhân chèo chống và cơ duyên bản thân tốt, lúc này mới bước qua cánh cửa võ đạo, dù vậy, ở trước mặt đại nhân vật hô phong hoán vũ chính thức như đại nhân, cũng chỉ là một con sâu cái kiến mà thôi.
Trong mắt Thương Ngô Khung lóe tinh quang, theo dõi hắn nói:
– Chính là vì ngươi không có chỗ dựa gì, bằng vào một mình một người giấu tài đi đến giờ, quả thực không đơn giản. Nếu nói trong Thương Minh có người nào có thể khiến cho ta kiêng kị, cũng cũng chỉ có ngươi và Vạn Nhất Thiên thôi.
Đinh Sơn kinh ngạc nói:
– Vạn Nhất Thiên lại cường đại như thế, có thể khiến đại nhân kiêng kị sao?
Thương Ngô Khung mỉm cười, nói:
– Địa vị Vạn Nhất Thiên cũng không nhỏ, nếu lúc sau có cơ hội thì ngươi sẽ biết thôi.
Đinh Sơn nói:
– Cũng thế, nếu đại nhân đã không muốn nói, vậy tất nhiên là có ẩn tình. Ta hiện giờ chỉ muốn làm sao sống sót khỏi tràng nguy cơ này thôi.
Thương Ngô Khung cười nói:
– Dùng năng lực của ngươi mặc dù không địch lại, tự bảo vệ mình cũng dư sài. Về phần Bàn Sấu đầu đà đã đến, Ngạo Trường Không hơn phân nửa cũng đang xem náo nhiệt rồi. Dù sao Vạn Nhất Thiên phát ngôn bừa bãi vây quét Lăng Bạch Y, chính là đại sự chấn động thiên hạ, ai không muốn tới xem chứ.
Đinh Sơn thở dài:
– Chỉ có thể đi một bước xem một bước. Đáng tiếc nha đầu Đinh Linh Nhi, là một con cờ tuyệt hảo khống chế Lý Vân Tiêu nhưng giờ bị Vạn Nhất Thiên náo như vậy, đã triệt để mất đi tác dụng rồi.
Thần thái Thương Ngô Khung lần đầu trở nên ngưng trọng, nói:
– Lý Vân Tiêu tạm thời không muốn động đến hắn, người này có thiên mệnh nơi thân, thập phần cổ quái, muốn muốn giết hắn sợ rằng rất khó.
Đinh Sơn trong lòng khẽ nhúc nhích, nói:
– Xem bộ dạng đại nhân, hẳn là cũng có cách nghĩ đúng không?
Thương Ngô Khung ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, vẻ mặt ngưng trọng lập tức giãn ra, khôi phục một mảnh cười nhạt, nói:
– Đinh Sơn, ngươi muốn lôi kéo ta sao?
Đinh Sơn cười cười, nói:
– Đại nhân không nói, vậy chính là thừa giận rồi.
Thương Ngô Khung nói:
– Có một số việc ngươi vẫn nên không biết thì tốt hơn. Chuyện Lăng Bạch Y cũng không cần lo lắng quá nhiều, Vạn Nhất Thiên thủ đoạn thông thiên, mặc dù không địch lại cũng tất có năng lực tự bảo vệ mình.
Đinh Sơn ôm quyền nói:
– Đa tạ Đại nhân chỉ điểm sai lầm.
Thương Ngô Khung khẽ gật đầu, liền không hề nói nữa, cầm lấy sách tiếp tục đọc lấy.