Vạn Nhất Thiên lạnh lùng nói:
– Nếu không cùng đường, sao lại gọi là tự giết lẫn nhau chứ?
Vạn Nhất Thiên trực tiếp ngả bài, lập tức hào khí trở nên khẩn trương, bộ dáng bất cần của Đinh Sơn cũng thu liễm vài phần, trong mắt không ngừng có hàn ý lập loè.
Tiễn Sinh cũng mở miệng nói:
– Đinh Sơn, đây là ngươi không đúng. Chúng ta ở chung nhiều năm, gần đây đều rất vui vẻ, ngươi nuốt Mạn Đa, Lôi Phong, Thiên Nhất tam đại Thương Minh, chiếm cứ một nửa lực lượng Thương Minh, chúng ta còn chưa tính. Hiện giờ đang lâm đại địch, ngươi vậy mà muốn không đếm xỉa đến, cái này thật sự không nói nổi rồi.
Đinh Sơn nói:
– Hai thương hội Mạn Đa, Lôi Phong ta chỉ là giúp bọn hắn quản lý thôi, nói chiếm đoạt thật quá tổn thương cảm tình rồi. Về phần Thiên Nhất Các, đã cự tuyệt hảo ý của ta, đứng về phía Vân Tiêu công tử rồi.
– Ách? Có việc này sao?
Tiễn Sinh sửng sốt một chút, nhìn về phía Lý Vân Tiêu.
Bọn người Vạn Nhất Thiên cũng có chút giật mình, lộ ra ánh mắt hỏi thăm.
Lý Vân Tiêu ngượng ngùng cười cười, nói:
– Từ nói chuyện vừa rồi có thể thấy Đinh Sơn đại nhân suy nghĩ cẩn thận, sao lại phạm phải sai lầm ngôn ngữ sơ cấp vậy chứ? Đứng về phía có nghĩa là đầu nhập vào, tìm nơi nương tựa, ta chỉ là được Thiên Nhất Các Tô Liên Y đại nhân mời, thay bọn hắn ngăn cường địch bên ngoài, bảo toàn bản thân thôi.
Đinh Sơn hoảng hốt nói:
– Ah, vậy không biết cường địch kia giờ đâu rồi?
Lý Vân Tiêu nói:
– Hơn phân nửa là ở địa lão của Thiên Nhất Các a, ai biết được chứ?
Trong mắt Đinh Sơn xẹt qua một tia hàn ý, nói:
– Vân Tiêu công tử coi phụ tá đắc lực của lão phu là địch nhân, thật khiến cho người ta tiếc nuối. Vẫn hi vọng chúng ta có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước, tận lực hướng tới tương lai, nếu không duyên phận sớm tận thì ta sợ tiểu nữ sẽ rất thương tâm đấy.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, nói:
– Linh nhi giờ đang ở đâu?
Đinh Sơn nói:
– Có lẽ ở trong thương hội Thiên Nguyên a, ai biết được chứ?
Hai người đối chọi gay gắt, Lý Vân Tiêu càng ngưng tụ sát khí.
Hắn cũng mặc kệ cái gì Lăng Bạch Y, cái gì đại sự Thương Minh, đại sự thiên hạ, nếu Đinh Sơn không chịu giao ra Đinh Linh Nhi, hắn tất nhiên sẽ quấy cho thương hội Thiên Nguyên đến long trời lở đất.
Vạn Nhất Thiên thấy Lý Vân Tiêu thật sự nổi giận, trong nội tâm vui mừng, nói:
– Phi Dương, không nên nói nhảm nhiều lời với hắn. Hiện giờ chúng ta ra tay chặn lấy hắn, lạ cho người huyết tẩy thương hội Thiên Nguyên, nhất định có thể cứu Linh nhi cô nương ra được.
Đinh Sơn cả giận nói:
– Hừ, huyết tẩy? Vạn Nhất Thiên, tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mặt, ngươi dám làm ẩu như vậy sao?
Vạn Nhất Thiên cười lạnh nói:
– Ngươi đừng cho rằng ta toàn tâm đối phó Lăng Bạch Y, liền không rảnh đối phó ngươi, có thể mượn cơ hội kiêu ngạo, hơn nữa đoán chừng được ta rồi sao? Bổn tọa nói rõ ràng cho ngươi biết, vốn đã không trông cậy gì đám tạp ngư các ngươi có công dụng dụng. Hiện giờ ngươi đã không kiềm được muốn nhảy ra ngoài trước, vậy thì liền mượn đầu ngươi để an nhân tâm đi.
Hắn ra lệnh một tiếng, lập tức mọi người xông tới, vây kín lấy Đinh Sơn và cả thương hội Thiên Nguyên.
Đinh Sơn giận dữ, khí thế trên người tản ra, lập tức thiên áp mà tuôn, lực lượng khủng bố nhấc lên khí lãng, đám đông đẩy lui, tất cả đều hoảng hốt lộ ra vẻ sợ hãi, không dám lên trước.
– Ta đã bước qua gông cùm xiềng xích võ đạo, mấy ngày này ngưới dám nói giết ta thật sự không nhiều lắm đâu!
Tự tin của hắn tràn đầy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vạn Nhất Thiên, rồi sau đó trong hai mắt nhiều hơn một vòng ngưng trọng.
Cổ lực lượng này đích thật là siêu phàm nhập thánh, tuy rằng còn thập phần sơ cấp, nhưng muốn đánh chết hắn đã rất khó làm được.
Đinh Sơn cười nhạo nói:
– sao hả, không động thủ nữa sao? Nếu không thể ép ta nhập tử địa, thì đừng trách ta liên thủ với Lăng Bạch Y, dẹp sạch Vạn Bảo Lâu ngươi.
– Gan chó!
Vạn Nhất Thiên nộ quát một tiếng, vốn còn do dự, nhưng sau khi nghe lời ấy tựa hồ đã chạm vào nghịch lân của hắn, quát:
– Lần này cho dù liều mạng bị Lăng Bạch Y thắng, cũng muốn loại bỏ khối u ác tính như ngươi trước.
Xích Long Trượng trong tay hắn trở nên đỏ bừng, hào quang bao lấy thân thể, từng vòng ánh sáng màu đỏ tản ra, giống như vô số Long Ảnh phi đãng bốn phía, thoáng cái liền áp chế khí thế Đinh Sơn xuống.
– Siêu phàm nhập thánh!
Trong lòng mọi người tuy rằng khiếp sợ, nhưng coi như lạnh nhạt.
Dù sao thủ lĩnh cầm lái Thương Minh, tài chủ phú khả địch quốc, đệ nhất thiên hạ, người nói muốn lấy đầu Lăng Bạch Y, không có thực lực như vậy thật khó mà xứng đôi.
Đinh Sơn rốt cục động dung rồi, lạnh lùng nói:
– Ngươi thậ dám động tay? Ta không tin!
Hai tay bấm niệm pháp quyết, từng đạo Cực Quang đủ mọi màu sắc bay lên, quấn lấy xoay tròn quanh thần. Khí diễm kia lập tức tăng lên, gạt đi Xích Long viêm lực của Vạn Nhất Thiên.
Hai cổ lực lượng kinh khủng đối lập trên không trung, không gian không ngừng hoảng hốt vặn vẹo.
Người bốn phía đều hoảng hốt kinh sợ thối lui trăm trượng, không dám đến quá gần.
Chỉ riêng linh áp chi uy đã khiến nhân tâm rung động sợ hãi như thế, nếu đánh một trận thì chắc chắc sẽ khiến mọi người tai bay vạ gió.
Chỉ có bọn người Lý Vân Tiêu là đứng ở đằng xa, hai tay ôm ở trước ngực lạnh lùng nhìn xem.
Lý Vân Tiêu cũng khép hai tay lại hóa kiếm, không ngừng có kiếm khí lăng lệ ác liệt tuôn ra, hắn biết rõ thân phận người sau lưng Đinh Sơn, phải đề phòng lấy Thương Ngô Khung xuất hiện.
Nếu Thương Ngô Khung một mực không hiện thân thì hắn cũng không ngại liên thủ với Vạn Nhất Thiên giết chết Đinh Sơn.
Trên mặt Vạn Nhất Thiên vô cùng bình tĩnh, trong mắt hiện lên vẻ ngạo nhiên, cười nhạo nói:
– Đinh Sơn, ngươi quá để ý mình, cũng quá đánh giá cao bản thân rồi. Người gần đây ít xuất hiện, sao giờ lại cao điệu nhưthế? Xem ra bước vào siêu phàm nhập thánh, đãk hiến ngươi bành trướng không biết mình là ai rồi. Bành trướng có thể khiến một người điên cuồng, cho đến chết.
Hắn tay phải bấm niệm pháp quyết điểm tới trước, ánh sáng màu đỏ hiện lên trên tay. Xích Long Trượng trên tay lập tức hóa rồng mà ra, dọc theo cánh tay xoay quanh trên xuống, thoáng cái gào thét vọt tới.
“NGAO! ”
Một đạo Long ngâm bay thẳng đến chân trời, đẩy ra trên không thương hội Thiên Nguyên, toàn bộ không gian dưới tiếng Long ngâm kia không ngừng tràn ra gợn sóng, liên tục không dứt.
Người bốn phía nhao nhao che hai lỗ tai, sắc mặt đại biến.
Nhưng sóng âm kia tựa hồ không theo tai vào mà trực tiếp vang lên trong linh đài thức hải, rung động linh hồn!
Đinh Sơn sắc mặt đại biến, thân thể không khỏi lui về sau một bước, cũng lộ ra nộ sắc quát:
– Đã như vậy, mặc dù không thể giết ngươi, cũng muốn ngươi trả giá trầm trọng!
Năm ngón tay hắn liên kết với nhau, chín đạo Cực Quang thoáng cái hợp lại trong lòng bàn tay, đánh mạnh ra, lập tức một cổ lực lượng xỏ xuyên qua Thiên Địa phún dũng.
Chín đạo vòng xoáy Cực Quang hiển hiện trước người, không ngừng thôn phệ lấy Xích Long chi lực kia, mà ngay cả âm thanh Long ngâm cũng bị áp chế bên ngoài vòng xoáy, không ngừng truyền tới.