Tiễn Sinh cũng cười nói:
– Vân Tiêu đại nhân gọi hắn Vô Địch, tiểu tử này không biết trời cao đất rộng, về sau có chỗ đắc tội đại nhân, ta ở chỗ này nhận lỗi với đại nhân, còn xin đại nhân tha thứ cho.
Lý Vân Tiêu ngăn lại nói:
– Tiễn Sinh huynh khách khí, Vô Địch công tử cũng không cần tự coi nhẹ mình, thiên hạ hôm nay trong lớp trẻ công tử cũng là nhân tài kiệt xuất, tương lai thành tựu bất khả hạn lượng. Còn nữa Cổ Phi Dương đã chết, ta đời này chính là Lý Vân Tiêu.
Tiễn Sinh cười nói:
– Có thể tương giao với Vân Tiêu đại nhân chính là phúc phận của khuyển tử rồi. Vô Địch, còn không mau tạ ơn Vân Tiêu đại nhân.
Tiễn Vô Địch vội bước lên trước nói lời cảm tạ.
Lý Vân Tiêu trong lòng thầm than một tiếng, biết rõ giữa hai người đã có một đạo khoảng cách cực lớn, trừ phi đối phương ở mặt tu vị đuổi theo mình, nếu không loại cảm giác kính sợ này sẽ không thể tiêu trừ được.
Tiễn Sinh tay vuốt chòm râu cười nói:
– Ta còn có một chuyện muốn cảm tạ Vân Tiêu đại nhân đấy, chỉ là một mực không có cơ hội gặp mặt, hôm nay rốt cục có thể ở trước mặt nói lời cảm tạ rồi.
Lý Vân Tiêu do dự một chút, liền hiểu rõ ý hắn, lạnh nhạt nói:
– Ngươi nói là Tiễn Đa Đa sao?
Tiễn Sinh có chút kinh ngạc, không nghĩ tới hắn có thể đoán được, lập tức thở dài:
– Đúng là kẻ này, đa tạ Vân Tiêu đại nhân luôn chiếu cố. Hắn bây giờ còn đang trong thành Viêm Vũ, không biết có mạnh khỏe không?
Lý Vân Tiêu giống như cười mà không phải cười nhìn nhắn, nhìn chằm chằm vào khiến trong lòng Tiễn Sinh có chút sợ hãi, ánh mắt càng trốn tránh đi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Tiễn Sinh hội trưởng sao lại nói lời này, Kim Tiền Bang trải rộng thiên hạ, tỏng thành Viêm Vũ há lại không có nhãn tuyến? Đánh chết ta cũng không tin. Ngược lại bản thân ta, đối với chuyện trong thành thật sự là không biết gì cả, ta nên hỏi thăm hội trưởng đại nhân một chút mới phải đấy.
– Ha ha.
Tiễn Sinh xấu hổ cười, vuốt chòm râu nói:
– Ta cũng không rõ lắm.
Vạn Nhất Thiên thấy không khí có chút xấu hổ, nói gấp:
– Mọi người đều là người quen, không cần khách sáo như vậy. Phi Dương, mấy ngày nay ngươi đã chạy đi đâu, ta nhiều lần muốn tìm ngươi cũng không tìm được, còn tưởng rằng đã ra khỏi thành rồi chứ.
Ánh mắt của hắn đột nhiên ngưng tụ, nhìn chằm chằm vào sắc mặt Lý Vân Tiêu, cả kinh nói:
– Ngươi bị thương?
– Hắc hắc, không sao, một chút tổn thương nhỏ thôi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Mấy ngày trước đạt được chút cơ duyên, tu vị tinh tiến không ít, nên mới tìm một nơi vững chắc cảnh giới thôi.
Đồng tử Vạn Nhất Thiên hơi co lại, trong lòng thầm giật mình, hắn nhìn ra được tổn thương trên người Lý Vân Tiêu cũng không phải vết thương nhỏ gì, mà là trực tiếp ảnh hưởng tới tạng phủ, hiển nhiên là do cao thủ v gây nên.
Trong thành Tân Duyên có thể khiến hắn bị thương như vậy có thể có mấy người? Chẳng lẽ là...
Hắn lập tức nghĩ tới Đinh Sơn, trong lòng không khỏi vui vẻ, nếu hai người trực tiếp kết xuống thù, vậy thì thật là không thể tốt hơn rồi.
– Phi Dương ah, đại chiến sắp tới, ngàn vạn không thể bị thương thân thể. Mấy ngày nay phải hảo hảo tĩnh dưỡng đấy.
Vạn Nhất Thiên thân thiết quan tâm lấy.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Yên tâm đi, chút tổn thương ấy không bao lâu nữa liền có thể khỏi hẳn rồi.
Vạn Nhất Thiên lúc này mới lộ ra bộ dạng yên tâm, thần sắc nghiêm nghị nói:
– Ta lại hỏi ngươi một chuyện, Đinh Sơn hắn thật sự bước vào siêu phàm nhập thánh sao?
Năm người còn lại ánh mắt đều co lại, tất cả đều sắc mặt nghiêm trọng nhìn sang.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Không giả.
“Hô! ”
Vạn Nhất Thiên thở ra một hơi thật dài, thần sắc trên mặt phức tạp nói không nên lời, thoáng cái trầm tĩnh lại. Sau khi suy tư lúc tựa hồ có chút bực bội, không ngừng đi qua đi lại trong điện.
Năm người còn lại thần sắc ngưng trọng, bộ dạng như có điều suy nghĩ.
Một gã võ giả bước vào siêu phàm nhập thánh, mặc dù đặt ở Thiên Võ Giới cũng là đại sự khó lường, huống chi là trong Thương Minh, còn là vào thời khắc trọng yếu này nữa.
Vạn Nhất Thiên tựa hồ có chút lầm bầm lầu bầu, không ngừng thấp giọng nói:
– Làm sao có thể, làm sao có thể? Tại sao có thể như vậy, không có đạo lý ah.
Mọi người ở đây tất cả đều nghe được rõ ràng.
Hàn Quân Đình vẫn là bộ dáng lão giả, hồ nghi nói:
– Lâu chủ đại nhân, vì sao không có khả năng? ”
Vạn Nhất Thiên sửng sốt xuống, lập tức lắc đầu nói:
– Không có gì. Bay lên, lúc ấy ngươi có tham dự, có thể nói lại mọi chuyện một cách rõ ràng cho ta biết không?
Lý Vân Tiêu liền nói lại kỹ càng, nói rõ ràng chi tiết, mà ngay cả thân phận của Đinh Bằng và Đinh Linh Nhi cũng nói ra. Chỉ có điều dấu đi chuyện Thương Ngô Khung.
Sắc mặt sáu ngườiđ đều phủ một tầng hàn băng, trong hai tròng mắt chớp động lên lửa giận, đặc biệt là cái chết của Chu Kỳ Thủy và Từ Vạn Sâm khiến cho sắc mặt sáu người hết sức khó coi.
Mặc dù mọi người cạnh tranh lẫn nhau, nhiều khi thậm chí là ngươi chết ta sống, nhưng dù sao tương giao đánh nhau nhiều năm, giờ phút này nghe được chêt thảm như vậy cũng có chút cảm giác đau lòng.
Vạn Nhất Thiên khẽ gật đầu, điều Lý Vân Tiêu nói giống như đúc hắn thăm dò được, dù sao lúc trước có không ít người trốn ra, muốn biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ rất dễ dàng.
Hàn Quân Đình nói:
– Nếu lúc ấy thật sự đánh nhau, dùng năng lực của ngươi có thể chiến thắng Đinh Sơn không?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Đại chưởng quỹ thật sự là nói đùa. Cảnh giới áp chế xuống, ta sao có thể thắng được chứ?
Vạn Nhất Thiên đột nhiên nói:
– Lúc ấy Đinh Sơn muốn giết ngươi, tựa hồ có một thần bí nhân xuất hiện ngăn trở, ngươi có biết là ai không?
Trong hai mắt hắn bắn ra tinh quang, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu.
Tin tức thu về khắp nơi hoàn toàn không khác gì với Lý Vân Tiêu nói, chỉ là người thần bí kia lại không ai biết là người phương nào cả.
Lý Vân Tiêu giả bộ như trầm tư, nói:
– Lòng ta có suy đoán, nhưng không thể xác định. Cái này quan hệ trọng đại, không thể dễ dàng nói lung tung được.
Vạn Nhất Thiên trong lòng một hồi khó chịu, nhưng vẫn lạnh nhạt nói:
– Đã như vậy ta cũng không thể miễn cưỡng, cẩn thận lời nói là rất đúng. Đã Đinh Sơn đã bước vào siêu phàm nhập thánh, vậy tự nhiên sẽ trở thành lực lượng đỉnh phong đối kháng Lăng Bạch Y lần này. Ta phái người đến thăm mấy lần, đều nói còn đang bế quan. Nếu là bế quan thật tự nhiên không gì đáng trách, nhưng mấy ngày nay thương hội Thiên Nguyên lại liên tiếp nuốt mất thương hội Mạn Đa và Lôi Phong, Thiên Nhất Các cũng bị bọn hắn xơi tái mảng lớn. Cho nên ta hoài nghi hắn là mượn tiếng bế quan để đi khuếch trương lực lượng.
Lý Vân Tiêu thầm nghĩ trong lòng chính đề đã đến, hắn nói:
– Vậy Nhất Thiên ngươi định thế nào?
Vạn Nhất Thiên nghiêm mặt nói:
– Thương Minh vốn là một thể, mọi người cùng tiến thối. Ta phải hỏi cho rõ ràng, Đinh Sơn hắn đến cùng muốn làm cái gì, là muốn phân liệt Thương Minh hay là sao? Vào thời khắc nguy cơ trước mắt này, ta tuyệt không cho phép có chuyện nội loạn như vậy xảy ra.