Trong khoảnh khắc tất cả trưởng lão đều đi không còn một mảnh, không còn một mống.
Trong lòng Tô Liên Y một hồi phiền muộn, thở một hơi thật dài, bỗng nhiên cảm thấy trong thiên địa chỉ còn lại mình nàng, có loại cảm giác trống trải và cô độc tột độ.
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Bọn này không có nhân tính, thời khắc mấu chốt mỗi người đều có lòng riêng, cần để làm gì chứ? Bồi dưỡng thủ hạ phải hảo hảo học theo Đinh Sơn, ngươi nhìn xem những người này, người nào cũng trung tâm cả.
Gương mặt Lão Lại run rẩy, ôm quyền nói:
– Chuyện hôm nay nếu Vân Tiêu công tử đã nhúng ta, ta đây tất nhiên không công mà lui, tính ra hội trưởng đại nhân cũng sẽ không trách tội nhiều. Như vậy cáo từ, mong rằng Vân Tiêu công tử nghĩ lại, không nên đối nghịch với thương hội Thiên Nguyên.
Lý Vân Tiêu vội hỏi:
– Đừng đi vội vã nha, ta còn muốn Lại đại nhân ở lâu mấy ngày đấy.
Lão Lại biến sắc, nói:
– Vân Tiêu đại nhân đây là ý gì?
Lý Vân Tiêu thở dài:
– Ta cũng không có cách nào, Linh nhi còn đang bị Đinh Sơn giam lấy, ta muốn nhìn một chút xem có thể dùng ngươi để đổi về không đây.
Lão Lại nói:
– Vân Tiêu công tử nghĩ nhiều rồi. Linh nhi tiểu thư là con gái hội trưởng đại nhân dứt lòng đẻ ra, chỉ là nàng không nghe lời bị hội trưởng đại nhân nhốt lại, không có việc gì đâu.
Lý Vân Tiêu nói:
– Như vậy sao, nhưng ta vẫn không yên lòng. Không bằng Lại đại nhân mang ta đi xem thử đi?
Lão Lại cau mày nói:
– Thứ lỗi, chỗ giam giữ Linh nhi tiểu thư chính là cơ mật của thương hội Thiên Nguyên, thứ cho ta không thể tòng mệnh.
Lý Vân Tiêu nói:
– Vậy thì không có cách nào rồi, Lại đại nhân vẫn nên lưu lại uống trà đi, những người khác có thể đi nha.
Hắn nói tuy rằng ngữ khí bình thản, giống như đang hàn huyên với ngươi vậy, lại bá đạo khiến người khó chịu, đồng thời cũng mang đến cho người cảm giác khó có thể cải lời.
Trên măt Lão Lại dâng lên vẻ giận dữ, trầm giọng nói:
– Vân Tiêu công tử thật sự muốn đối nghịch với thương hội Thiên Nguyên sao? Cho tới nay thương hội Thiên Nguyên đối với công tử cũng trợ giúp không ít, đều là cùng nhau tiến thối, hôm nay lại muốn đối lập như vậy, khiến tại hạ có chút thất vọng đau khổ….!
– Thất vọng đau khổ?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Những lời này từ trong miệng ngươi nói ra thật có chút kỳ quái a? Lời bản thiếu gia vẫn ở đây, nếu ba ngày không cho Linh nhi hoàn hảo không tổn hao gì tới gặp ta, vậy ta liền giết ngươi để tế kiếm trước, lại giết đến tận thương hội Thiên Nguyên, khiến mưu đồ trong hai mươi năm của Đinh Sơn biến thành công dã tràng.
Ánh mắt của hắn chuyển tới Thiên Giác, nhàn nhạt nói:
– Truyền lời ta nói cho Đinh Sơn đi.
Thiên Giác trong lòng run lên, đạo tâm vô cùng lãnh khốc dưới ánh mắt kia vậy mà lộ ra vẻ sợ hãi, hắn nhìn về phía Lão Lại, trưng cầu ý kiến.
Lão Lại trầm mặt, sau một lúc mới nói:
– Các ngươi đi về trước đi, nói chuyện nơi này từ đầu tới cuối cho hội trưởng đại nhân.
Thiên Giác lúc này mới gật đầu, vung tay lên, mọi người đồng thời hóa thành một đạo ngân quang, từ trong Thiên Nhất Các bắn ra, biến mất ở phía chân trời.
Lý Vân Tiêu đột nhiên thoáng cái lách mình tới trước mặt Lão Lại, một tay bấm niệm pháp quyết vỗ vào trước ngực hắn.
Lão Lại hoảng hốt, vội vàng nhanh chóng thối lui, hơn nữa hai tay vẽ vòng, muốn chống đỡ lấy, lại không làm nên chuyện gì.
Một chưởng kia đánh vào ngực, như bị khắc dấu vào, đau nhức kêu rên một tiếng, liền không còn cảm giác gì nữa.
Hắn cúi đầu xem xét, chỉ thấy ngực mình nhiều hơn một trận pháp, lại ẩn đi không còn.
Sau đó hoảng sợ phát hiện trận pháp kia hiển hiện ở trên đan điền, vận chuyển lấy không ngừng rót vào tứ chi bách hài, khóa kinh mạch hắn lại.
– Đây là... tỏa nguyên!
Lão Lại hoảng sợ kêu lên, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Phong tỏa nguyên lực chi pháp thiên thiên vạn vạn, nhưng mỗi loại đều có một điểm chung, đó chính là hung hiểm vạn phần, một khi không khóa tốt, nhẹ thì tổn thương kinh mạch, phá hủy căn cơ võ đạo, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, đột tử tại chỗ.
Lý Vân Tiêu xoay người cũng không để ý tới hắn, nói:
– Liên Y đại nhân, ta đã phong tỏa đan điền lão thất phu này rồi, ngươi mang hắn đi nhốt cho kỹ, ngàn vạn đừng để người cứu đi đấy.
Tô Liên Y nói:
– Yên tâm, ta tự mình trấn thủ người này. Hiện giờ ta muốn thanh tẩy toàn bộ Thiên Nhất Các, tổ kiến lại đội ngũ thân tín của mình.
Chuyện trưởng lão đoàn tan thành mây khói ảnh hưởng rất lớn với nàng, hiện giờ cơ hồ không tin được ai nữa, hơn nữa các loại cách nghĩ đã hình thành trong lòng, định một lần nữa cải tổ Thiên Nhất Các.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ân, việc này thập phần trọng yếu, có ngươi tự mình gác ta an tâm. Đinh Sơn hiện giờ tất nhiên còn đang bế quan, vững chắc cảnh giới siêu phàm nhập thánh, ta đi xem Tinh Nguyệt Trai đã.
Tô Liên Y ngạc nhiên nói:
– Đi Tinh Nguyệt Trai làm gì?
Lý Vân Tiêu nói:
– Tìm cách cứu Linh nhi.
Hắn bước ra một bước, liền biến mất tại chỗ.
Tô Liên Y trầm ngâm một hồi, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Lão Lại, tràn đầy lạnh như băng và giễu cợt, đang muốn trào phúng vài câu, đột nhiên một đạo lôi quang chớp động, Lý Vân Tiêu lần nữa trở về rồi.
Hắn đứng ở đó không nhúc nhích, thật giống như chưa bao giờ rời đi vậy, hơn nữa sắc mặt vô cùng nghiêm nghị , lộ vẻ ngưng trọng chưa bao giờ có .
– Chuyện gì xảy ra?
Tô Liên Y cả kinh, vội hỏi:
– Xảy ra chuyện gì?
Hai mắt Lý Vân Tiêu ngưng lại, cũng chưa trả lời, mà ngẩng đầu lên, cảm nhận lấy bầu trời rung động.
Tô Liên Y cũng theo ánh mắt của hắn nhìn lại, lại không thấy gì cả, đang định hỏi thăm đột nhiên sắc mặt đại biến, đồng tử bỗng nhiên co lại, nhìn chằm chằm vào điểm trắng đang chậm rãi bay múa trên không trung kia, nghẹn ngào kêu lên:
– Bông tuyết!!
Tháng sáu tuyệt đối không thế nào có tuyết rơi được.
Lão Lại cũng cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại bốn phía, Lý Vân Tiêu khóa nguyên lực của hắn, linh giác cũng hoàn toàn bị khóa lại, chỉ có thể dựa vào con mắt để nhìn, trên bầu trời bao la không có bất kỳ bóng người, nhưng hắn cũng nhìn thấy bông tuyết nhàn nhạt, hơn nữa ngày càng nhiều.
Chẳng lẽ là hội trưởng đại nhân tới cứu ta sao? Trong mắt của hắn sáng ngời, mặt mũi tràn đầy vẻ chờ đợi tha thiết.
Bông tuyết tiếp tục rơi xuống, trên người Lý Vân Tiêu phủ một tầng bạch hoa, nhưng hắn vẫn nhã nhặn bất động, như một bức tượng điêu khắc vậy.
Tô Liên Y cũng im im lặng lặng đứng ở một bên, tràn đầy cảnh giác, hai tay sớm đã đổ đầy mồ hôi lạnh rồi.
Ngay cả địch nhân là ai cũng không biết, đã khẩn trương thành ra như vậy, bình sinh đây chính là lần thứ nhất, loại áp lực vô hình này khiến hô hấp của nàng cũng có chút trầm trọng.
Nàng vụng trộm nhìn Lý Vân Tiêu mấy lần, khuôn mặt thanh tú kia đón bông tuyết, không có nửa điểm cảm xúc.
Lý Vân Tiêu đột nhiên động, động không phải thân thể, mà là đôi mắt, hai đồng tử thoáng cái hóa thành huyết sắc, trở nên cực kỳ yêu dị.
Bỗng nhiên bông tuyết lượn vòng đầy trời , lăng không nhảy múa.